Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 903: Xuất quan, người đâu? (length: 7942)

Ma tu tấn công vào thánh địa của nhân tộc, chuyện này mà kể trước đây, tuyệt đối không ai tin.
Bọn chúng vốn bị đánh cho tan tác như chuột chạy ngoài đường, chỉ dám trốn trong bóng tối sống lay lắt, thế mà lại dám đánh vào thánh địa nhân tộc, chẳng phải là tự đâm đầu vào rọ hay sao.
Nhưng kể từ khi Ma Quật xuất hiện, cùng với chiến tranh diệt tộc nổ ra, chuyện này đã tạo cơ hội cho đông đảo ma tu.
“Chỉ là cùng lúc đánh vào ba thánh địa, e là…” “Vậy thì cứ chọn một chỗ trước, giết gà dọa khỉ.” “Vậy chọn chỗ nào đây?” “Vân La thánh địa đi, giờ Vân La thánh địa là mạnh nhất trong ba thánh địa, cứ đánh vào đó.” Dao Trì thánh địa quá thần bí, còn Đạo Nhất thánh địa thì mới lên cấp, uy vọng trong nhân tộc còn kém xa hai thánh địa kia.
Vậy nên trước mắt, Vân La thánh địa tuyệt đối là thánh địa số một được nhân tộc công nhận.
Đã chọn đánh thánh địa thì cứ đánh nơi mạnh nhất, chỉ cần hạ được Vân La thánh địa, nhất định sẽ khiến sĩ khí của tu sĩ nhân tộc giảm mạnh.
Về chuyện này, các ma tu khác đều không có ý kiến gì.
Vậy là quyết định sẽ ra tay với Vân La thánh địa trước.
Rất nhanh, các ma tu tản mát khắp nơi bắt đầu liên lạc, liên tục tập hợp một chỗ, rồi từ khắp bốn phương tám hướng kéo về hướng Vân La thánh địa.
Hành động quy mô lớn như thế, đương nhiên bị tu sĩ nhân tộc bên này phát giác.
Dù sao lần này ma tu quá mức ngông cuồng.
Trên đường đi, bọn chúng đã đồ sát mấy thành trì, gặp tu sĩ nhân tộc thì không hề né tránh mà bao vây rồi giết chết.
Dù sao cường giả nhân tộc đều đã ở Thiên Hồng quan, giờ thì ai có thể ngăn cản hành động của bọn chúng?
Nhân tộc giờ lực bất tòng tâm, thậm chí một số tu sĩ ở lại phía sau còn bị đánh cho chạy tán loạn.
Trong chốc lát, cục diện bên trong nhân tộc đã đổi ngược, đến lượt ma tu làm mưa làm gió.
Còn Vân La thánh địa nguy hiểm nhất thì giờ đã vắng tanh.
Đông đảo đệ tử, chấp sự, trưởng lão trong thánh địa đều đã chạy tới Thiên Hồng quan, chỉ để lại mấy người già yếu tàn tật trấn thủ thánh địa.
Mà mấy người này, hiển nhiên không thể nào chống đỡ được sự tấn công của đông đảo ma tu.
Bọn ma tu đang ra quân ầm ĩ, trong khi đó một đám thân truyền của Vân La thánh địa cùng Diệp Trường Thanh thì đang bế quan ở Vân Mộng La Hải.
Xem như là đã đến lúc xuất quan.
Bế quan gần một tháng, linh khí tích tụ trong Vân Mộng La Hải cũng đã tiêu hao gần hết.
Cuối cùng sau khi cưỡng ép đưa mọi người từ Vân Mộng La Hải ra ngoài, đợt bế quan này cũng chính thức kết thúc.
Bên ngoài Vân Mộng La Hải, từng đệ tử thân truyền được truyền tống ra.
Liếc mắt nhìn nhau, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Cái Vân Mộng La Hải này quả nhiên mạnh mẽ, bế quan ngắn ngủi chưa đến một tháng, mà còn hơn cả mấy chục năm khổ tu.
“Sư đệ xem ra thu hoạch được nhiều nhỉ.” “Sư huynh chẳng phải cũng vậy sao.” Đám đệ tử không ngừng khích lệ lẫn nhau, riêng Diệp Trường Thanh thì đang nghi hoặc quan sát bốn phía.
Sao lại cảm thấy hơi lạ? Người đâu hết rồi?
“Trường Thanh sư huynh.” Ngay khi Diệp Trường Thanh đang ngơ ngác thì Thạch Y Y chủ động chạy đến, cười tươi chào hỏi.
Thấy Diệp Trường Thanh cau mày, Thạch Y Y hiếu kỳ hỏi.
“Trường Thanh sư huynh sao thế?” “Cảm thấy hơi lạ, sao không có ai vậy?” Diệp Trường Thanh tiện miệng nói, nghe vậy, Thạch Y Y cũng sững sờ, lập tức nhìn quanh, đúng thật là, sao chẳng thấy một bóng người nào.
Vân La thánh địa bình thường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ lại yên tĩnh đến mức có chút kỳ lạ?
Không chỉ có Diệp Trường Thanh và Thạch Y Y, những người khác cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này.
Sau khi mọi người về động phủ của mình, đi dọc đường mà không thấy bóng người, thì lại càng thêm kỳ lạ.
Mẹ nó người đâu hết rồi? Sao đi nửa ngày mà trong thánh địa không thấy bóng người nào?
Đệ tử đâu? Hơn trăm vạn đệ tử của Vân La thánh địa đâu rồi? Đi đâu hết vậy?
Bế quan xong thì trong thánh địa không còn ai?
Đám đệ tử càng lúc càng thấy kỳ quái, cuối cùng hẹn nhau cùng đi tới chủ điện, may là ở đây còn thấy được người.
Có điều chỉ là mấy chấp sự già cả ốm yếu, đất đã sắp lấp tới đỉnh đầu.
“Hả?” Mấy chấp sự già này, đám đệ tử đều không quen, cho dù từng gặp cũng chỉ là thoáng qua.
Bình thường những chấp sự này đều đã gần như lựa chọn chờ chết, chẳng bước ra khỏi cổng, chẳng đặt chân khỏi phòng.
Nhưng bây giờ họ đều xuất quan, đây là ý gì?
Thánh chủ đâu? Trưởng lão đâu? Những người khác đâu?
May sao nhờ mấy người giải thích, mọi người cuối cùng cũng hiểu chuyện gì.
Chiến tranh diệt tộc nổ ra, nghe được tin này, các đệ tử đều kinh hãi, vừa bế quan xong thì chiến tranh diệt tộc đã tới.
Nhưng một chấp sự già trong đó không quá xoắn xuýt chuyện này, sau khi nói sơ qua tình hình, vội vàng nói với mọi người.
“Mấy lời vô nghĩa không cần nói, giờ các ngươi lập tức chạy tới Thiên Hồng quan.” “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Ma tu sắp tới rồi.” Nhân lúc phía sau trống không, đông đảo ma tu đã không ngừng tập trung ở bên ngoài Vân La thánh địa.
Không cần nghĩ cũng biết những ma tu này định làm gì, mà bây giờ, chỉ bằng số người còn lại của thánh địa thì chắc chắn không thể ngăn cản nhiều ma tu như vậy, dù cho đám đệ tử thân truyền này ở lại, cũng căn bản không chống cự được.
Những lão già này vốn dĩ thọ mệnh không còn nhiều, cũng chẳng sao, cho dù có chết cũng muốn tử thủ thánh địa.
Nhưng đám đệ tử thân truyền thì khác.
Bọn họ từng người đều có thiên phú tuyệt đỉnh, đều là tương lai của thánh địa, nếu chết ở đây, đối với Vân La thánh địa chắc chắn sẽ là tổn thất lớn.
Phải biết rằng, để bồi dưỡng đám đệ tử thân truyền này, thánh địa đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tài nguyên, đó là một con số khổng lồ.
Không có bọn họ, Vân La thánh địa sau này còn phát triển thế nào?
Cho nên, mấy chấp sự già này đã sớm nghĩ kỹ, nhất định phải đưa bọn họ đi an toàn.
Chỉ là nghe thấy những lời này, một thanh niên đứng đầu lạnh lùng quát lớn.
“Không, thánh địa gặp nạn, sao chúng ta có thể bỏ đi, thân là đệ tử thánh địa, trơ mắt nhìn ma tu công chiếm thánh địa, chúng ta còn mặt mũi nào?” “Không sai, đại sư huynh nói đúng, chúng ta không đi.” “Ma tu hung hăng càn quấy, thân là đệ tử thánh địa, sao có thể lâm trận bỏ chạy.” Người mở lời đầu tiên là đại sư huynh của Vân La thánh địa, Nam Cung Thanh.
Tu vi thực lực cũng là cao nhất trong số các đệ tử ở đây.
Đã là Thiên Nhân cảnh viên mãn, chỉ cần có một kỳ tích là có thể đột phá Thánh cảnh, đuổi kịp cường giả tiền bối.
Nhìn từng đệ tử không muốn rời đi, mấy chấp sự già cũng đầy vẻ phức tạp.
Những tên nhóc này trung thành với thánh địa, khiến họ vui mừng, nhưng việc ở lại với Vân La thánh địa mà nói, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Chỉ bằng những người ở đây thì không thể nào ngăn được nhiều ma tu như vậy, cho dù có trận pháp của thánh địa trợ giúp, cũng không có chút cơ hội nào.
Cho nên, mấy chấp sự già vẫn trầm mặt xuống mắng.
“Nói bậy, các ngươi đều là hy vọng của thánh địa, là tương lai của thánh địa, ở lại đây chiến đấu vô ích có ý nghĩa gì?” “Các ngươi còn sống mới là giúp thánh địa lớn nhất, thánh địa bị công chiếm thì ngày sau đoạt lại, nếu các ngươi toàn bộ ngã xuống ở đây, thì ngày sau Vân La thánh địa ta còn có thể dựa vào ai? Chẳng lẽ các ngươi muốn tuyệt đường tương lai của thánh địa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận