Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1837: Đạo hữu, ngươi cũng là không lăn lộn được nữa sao (length: 8104)

Thấy trung niên nam nhân không quay đầu mà rời đi, không hề do dự, Diệp Trường Thanh cũng không để tâm.
Lúc này không thể đi được nữa, nhập gia tùy tục vậy, bèn bước vào trong viện.
Vừa vào cửa, liền thấy trong viện tụ tập không ít người, một cái viện nhỏ mà có đến hai ba chục người.
Khi thấy Diệp Trường Thanh, không ít người ném ánh mắt về phía hắn, sau khi đánh giá một hồi, có người thu lại ánh mắt, có người lộ vẻ hiếu kỳ, lại có người thiện ý gật đầu cười, coi như chào hỏi.
"Đạo hữu, ngươi mới tới à? Thuộc thế lực nào vậy?"
Ngay lúc này, một thanh niên có đôi mắt gian xảo như chuột, thân hình gầy gò, lanh lợi chạy đến trước mặt hắn, thân thiết hỏi.
Nhìn thanh niên có diện mạo khó diễn tả thành lời này, Diệp Trường Thanh trả lời ngắn gọn.
"Quách gia."
"Ra là người Quách gia, ta tên Hoàng Trùng, xuất thân Hoàng gia."
"Diệp Trường Thanh."
"Ừm? ? ? Đạo hữu không họ Quách à? À, ta hiểu rồi, đạo hữu theo họ cha, mẹ là người Quách gia, đúng không?"
Nghe Diệp Trường Thanh nói, Hoàng Trùng tự mình não bổ, về chuyện này, Diệp Trường Thanh cũng lười giải thích.
Thực ra chuyện này cũng bình thường, những người được sắp xếp đến cái viện này, đều là xuất thân từ các đại thế lực Tiên giới, cái gọi là nhị đại.
Mà thứ hai, đó chính là không có chút tiếng tăm gì, cơ bản ở mỗi gia tộc, tông môn đều thuộc hạng người thừa.
Cho nên, Diệp Trường Thanh xuất thân Quách gia, nhưng không mang họ Quách, cũng không phải chuyện lạ, người như vậy trong viện có mấy người.
Tự cho rằng mình đã đoán đúng chân tướng, ngay lập tức, Hoàng Trùng chủ động dẫn Diệp Trường Thanh đi, sắp xếp chỗ ở cho hắn.
Nói là chỗ ở, thực chất cũng chỉ là một cái giường mà thôi.
Trong viện có quá nhiều người, một người một phòng rõ ràng không thể được, đều phải ở hai người một phòng.
Mà trong phòng Hoàng Trùng vừa vặn có một giường trống, Diệp Trường Thanh tự nhiên mà ở đó.
Hai người trở về phòng, Diệp Trường Thanh liếc nhìn cách bố trí trong phòng, hết sức đơn sơ, rồi đặt mông ngồi xuống giường.
Còn Hoàng Trùng đối diện, thì hào hứng nói.
"Đạo hữu cũng là trong nhà không được việc nữa, mới bị đưa đến đây à?"
Hả? ? ?
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh ngẩn người, sao lại là không được việc nữa?
Thấy thế, Hoàng Trùng tự cho là đoán trúng rồi, không cần Diệp Trường Thanh trả lời, liền tự mình nói ra.
Trong lời nói và biểu lộ đều mang theo sự cảm thán nồng đậm, tựa như một lão già đã trải sự đời.
"Thực ra người như chúng ta, làm linh trù sư cũng không tệ."
"Tuy xuất thân đại tộc, nhưng trong tộc so với hạ nhân cũng chẳng hơn bao nhiêu, cha không thương mẹ không thích."
"Trong tộc cấp cho tài nguyên tu luyện ít đến đáng thương, lại thêm thiên phú bản thân không đủ, căn bản không được coi trọng."
"Muốn trở thành cường giả, hoặc đan sư, khí sư thì căn bản không thể nào."
"Làm linh trù sư, sau này dù sao cũng có miếng cơm nhờ vào tay nghề, tuy nói kiếm được chắc chắn không thể so với đan sư được, nhưng cũng có thể tạm qua ngày."
"Mà dù có tới Trù Vương tiên thành này, cha ta cũng là phải tốn bao công sức, Diệp huynh cũng vậy thôi, nếu không trong tộc đâu muốn đưa chúng ta tới đây."
Hoàng Trùng thật là thân quen, gặp nhau chưa bao lâu mà tự nói một tràng, Diệp Trường Thanh không có chen vào nổi một lời.
Nhưng qua lời hắn, cũng đã biết được không ít chuyện về nơi này của Mã Càn Khôn.
Trù Vương tiên thành có một đám trưởng lão, mỗi vị đều có quyền mở đường thu nhận đồ đệ, đường khẩu này được gọi là hỏa đường.
Về cơ bản, hỏa đường của các vị trưởng lão đều như thế này.
Lúc trước Diệp Trường Thanh vào tiền viện, thấy những cái lò bếp, trên cơ bản chỉ những nhị đại xuất thân cao quý hơn một chút mới có tư cách dùng.
Những người này đa số là con cháu của các đại gia tộc chi thứ, nhưng dòng máu không quá ba đời, vẫn chưa hẳn là người thừa.
Những người này ở trong tộc còn có họ có tên, ít nhất được người ta nhớ đến.
Nên bọn họ đến Trù Vương tiên thành có thể theo một số trưởng lão, học một ít trù nghệ chân chính.
Mà như Diệp Trường Thanh, Hoàng Trùng những người này, quan hệ huyết thống với mỗi gia tộc vượt quá ba đời, xem như là người thừa thực sự.
Vậy chỉ có thể làm những việc cơ bản nhất.
Tức là xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nếu may mắn, có thể học được một kỹ năng.
Nói trắng ra, con cháu bọn họ, chẳng qua là gia tộc vứt đến Trù Vương tiên thành tự sinh tự diệt, ngay cả Trù Vương tiên thành cũng chẳng buồn lôi kéo.
Ai bảo bọn họ đầu thai không được tốt?
Tất nhiên, vẫn có ngoại lệ, ví dụ thiên phú trù nghệ của ngươi tốt, giống những người không có bối cảnh.
Nếu được trưởng lão hoặc chấp sự coi trọng, cũng có thể học được chút tài nghệ thật sự.
"Cho nên à, Diệp huynh cũng đừng nghĩ nhiều, trên đời này nhiều người như vậy, có người là chân long bay lượn trên chín tầng trời, ắt cũng sẽ có chúng ta là những con chuột bé nhỏ."
"Người nào cũng muốn một bước lên mây, nào có nhiều cơ hội vậy, chúng ta cứ thật thà học một nghề, tu đến cảnh giới tu vi không cao không thấp."
"Sống vững vàng hết đời là được rồi, có cái gì mà phải lo trên nghĩ dưới."
Nghe những lời cảm thán này, Diệp Trường Thanh cười nhìn Hoàng Trùng nói.
"Hoàng huynh ngược lại nghĩ thoáng đấy."
Về điều này, Hoàng Trùng cười nhếch miệng, vẻ mặt vô tư không để ý nói.
"Nghĩ thoáng thì thế nào, nghĩ không thông thì sao?"
"Người ta ấy mà, ai chả từng mộng mơ."
"Không giấu Diệp huynh, khi còn bé ta cũng đã từng nghĩ nghịch thiên cải mệnh, cho đám con cháu chủ mạch kia thấy mặt, đừng khinh thường con cháu chi thứ như chúng ta, đừng coi thường người nghèo yếu."
"Nhưng sau này ta mới biết, đó chỉ là ảo tưởng đơn phương."
"Điểm xuất phát của người ta gần như là điểm kết thúc của ngươi rồi, ngươi lấy gì để so?"
"Tài nguyên tu luyện không tính đi, chỉ riêng thiên phú tư chất, còn có cả lực lượng huyết mạch, đều không thể sánh bằng."
"Huyết mạch gia tộc người ta sinh ra đã đậm đặc hơn ngươi, thậm chí khi còn trong bụng mẹ đã được thiên tài địa bảo bồi dưỡng rồi, còn chúng ta? Có cái rắm gì."
"Vậy nên mới nói, người ta ấy à, phải biết tự lượng sức mình, chân long có chân long rực rỡ, có thể bay lượn chín tầng trời, làm chủ nhân thế gian chìm nổi."
"Chuột cũng có cách sống của chuột, rõ ràng là chuột mà cứ muốn mơ mộng làm chân long, đây không phải tự mình gây khó dễ cho mình sao, cuối cùng chỉ tự hại mình, ngươi nói có đúng không, Diệp huynh đệ."
Hoàng Trùng vừa cười vừa hỏi, nghe vậy, Diệp Trường Thanh nhẹ gật đầu, cũng cười đáp.
"Hoàng huynh nói đúng lắm."
"Ha ha, ta biết ta với Diệp huynh mới quen đã thân mà, quả không nhìn lầm."
"Hai người chúng ta cứ ở cái Trù Vương tiên thành này mà học hắn mấy chục năm, chờ khi học thành tài, ta thấy hai ta có thể liên thủ tìm cái phong thủy bảo địa, mở một tửu lâu, cưới thêm mấy bà nương, sống cuộc đời an yên như vậy, thế là sảng khoái tiêu dao rồi."
Trong khi nói chuyện, trong mắt Hoàng Trùng tràn đầy ước mơ, có lẽ đây cũng là ước vọng lớn nhất của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận