Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 962: Đây là thượng thiên ban ơn a (length: 7895)

Đối với rất nhiều tu sĩ tộc Nhân mà nói, Ma tộc chính là danh từ của sự hung ác tàn nhẫn.
Cho nên khi biết tin Ma tộc đột kích, ai nấy trong lòng đều căng thẳng, nếu nói không thì là giả.
Trong lòng ai cũng đầy lo lắng, nhưng mà, theo từng ngụm mỹ vị vào bụng, nỗi lo lắng trong lòng rất nhanh tan biến.
Thậm chí Từ Kiệt trực tiếp không nhịn được mà cảm thán.
"Ma tộc đột kích? Nói xằng bậy, cái này mẹ nó chính là trời ban phúc đức."
Nghe vậy, những người xung quanh như Triệu Chính Bình, Triệu Nhu, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, Thẩm Tiên đều gật đầu liên tục tỏ ý tán đồng.
Đúng vậy, cái gì mà Ma tộc đột kích, đây chẳng phải là trời ban phúc đức sao.
Cảm tạ Ma tộc đã cống hiến!
"Hô, thật sự quá đã."
"Ngon, quá ngon."
"Nhưng mà cũng ít quá, ta còn chưa kịp nuốt thì đã hết rồi."
"So với Ma tộc, yêu tộc tính là cái gì chứ."
"Sư đệ, anh hùng tư tưởng lớn gặp nhau."
Ai cũng chỉ được một chén nhỏ mỹ thực, hơn nữa còn tùy cơ, có chút xíu vậy không đủ lấp dạ dày.
Mà Diệp Trường Thanh cũng vốn chỉ muốn mọi người nếm thử mà thôi.
Mà một bát mỹ thực này khiến tất cả mọi người thay đổi suy nghĩ, trong lòng mỗi người, Ma tộc còn lớn hơn yêu tộc, đồng nghĩa với mỹ thực, tương đương với quà trời ban.
Cảm tạ ý chí Thiên Đạo, không từ chối Ma tộc bên ngoài cửa, mà để chúng thành công giáng xuống thế giới Hạo Thổ.
Một bát đã hết, đông đảo đệ tử tam đại thánh địa vẫn còn thèm thuồng chảy cả nước miếng.
Đừng nói đệ tử, ngay cả chấp sự, Trưởng lão Đại Thánh, bao gồm cả Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong và các lão tổ Đại Đế cũng đều có vẻ chưa đã thèm.
"Tiểu tử Trường Thanh, có còn không, cho thêm một bát nữa đi?"
Vân Tiên Đài mặt dày đi vào bếp, cười hì hì nói với Diệp Trường Thanh, nghe vậy, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ chỉ chỉ phía sau nhà bếp.
"Hết nguyên liệu rồi, không có cách nào."
Lần giao chiến này lấy được nguyên liệu Ma tộc không nhiều, trước đó đều đã dùng hết cả rồi.
Dù sao Ma tộc cũng không như yêu tộc, động chút là thân thể to như núi, Ma tộc có hình thể như người ở kiếp trước của Diệp Trường Thanh, lớn cũng không lớn hơn bao nhiêu, lại càng không khoa trương như yêu tộc.
Nghe vậy, mặt Vân Tiên Đài thoáng cái trở nên khổ sở, không còn, mới vừa nếm được chút mùi vị thôi, sao lại hết rồi?
Ăn thứ mỹ vị như vậy rồi mà lại hết, lưng chừng không thỏa mãn, ngứa ngáy trong lòng.
Trong Thiên Hồng Quan, tràn ngập những lời ca ngợi nguyên liệu, cảm tạ ý chí Thiên Đạo.
Còn ở bên ngoài thành, những người các đại thế lực khác tộc, cùng đông đảo tán tu, nghe được tiếng ồn ào náo động từ trong Thiên Hồng Quan, nghi hoặc nói.
"Người tam đại thánh địa làm sao thế?"
"Không biết, vừa nãy còn thấy bọn họ hấp tấp, chẳng biết làm sao nữa."
"Nghe nói hình như Cơm Tổ đại nhân lại làm món ngon, còn là dùng Ma tộc làm."
"Hả? Ma tộc ăn được sao?"
"Ta cũng không biết, mà là biểu cữu ta kể."
"Biểu cữu ngươi là ai?"
"À, biểu cữu ta là một người phụ bếp ở Linh Trù liên minh."
"Ghê đấy huynh đệ."
Phụ bếp, nói trắng ra thì là người làm bếp còn chưa đạt đến nhất phẩm linh trù, dù như vậy vẫn có không ít người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Không còn cách nào khác, hiện tại Linh Trù liên minh đã hoàn toàn khác trước kia, người xưa có câu "kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn" là đây.
Ai cũng biết, hiện tại chỉ cần quen người ở Linh Trù liên minh, dù là quen một bà bác làm tạp vụ, cũng có thể kiếm được chút đồ ăn ngon.
Không nói đến những thứ khác, cơm khô cũng phải ăn được một phần.
"Chỉ là Ma tộc có ăn được thật không?"
"Chắc là ăn được chứ."
"Ta cũng muốn thử a."
"Ta cũng muốn."
"Đại ca ta ở Vân La thánh địa, không biết có cơ hội không."
"Nghĩa phụ ở trên, thụ nhi cúi đầu, chỉ cầu có thể nếm một ngụm."
Nghe nói có người quen với đệ tử tam đại thánh địa, lúc này có các sư huynh đệ trực tiếp nhận nghĩa phụ.
Không còn cách nào, những món gì ngon chắc chắn phải dành cho tam đại thánh địa trước, tới lượt họ khi nào chứ.
Cũng như bữa cơm trước, tam đại thánh địa ăn đồ do Diệp Trường Thanh làm, còn họ, chỉ được ăn do linh trù sư Linh Trù liên minh nấu.
Tuy tay nghề một đám linh trù sư Linh Trù liên minh tiến bộ rất nhiều dưới sự dạy dỗ của Diệp Trường Thanh, xem như là món ngon.
Nhưng so với Diệp Trường Thanh vẫn là một trời một vực, nhưng biết làm sao, bọn họ không có tư cách.
Cho nên những người có quan hệ với tam đại thánh địa muốn bằng mọi cách lấy được món do chính tay Diệp Trường Thanh làm.
Tuy số lượng không nhiều, nhưng mỗi lần cũng khiến người ta thèm thuồng, quý như bảo vật.
Bây giờ nghe nói có người có cách, lúc này không bái thì chờ khi nào, tiếng nghĩa phụ này cất lên từ tận đáy lòng, vô cùng thành khẩn.
Chưa kể đến, vào buổi tối có người lấy được.
Tuy chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay một miếng thịt, nhưng ai cũng quý như nhặt được chí bảo.
Trong phòng, các sư huynh đệ vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài, ở giữa có người cẩn thận nâng miếng thịt trên tay, như được báu vật, người bên cạnh cũng đều vô cùng cẩn thận, còn có người la lên.
"Nhanh đóng cửa sổ lại, đừng để mùi hương bay mất."
"Ấy."
"Nghĩa phụ... . . . ."
"Đừng, ta chỉ có một miếng, không có phần ngươi đâu."
"Nghĩa phụ ở trên, nhi không dám cầu ăn thịt, nhưng có thể liếm một chút không?"
"Cút."
Lập tức, trong sự mong chờ của mọi người, người kia chậm rãi bỏ miếng thịt vào miệng, theo từng lần nhấm nuốt, dường như kích thích đến dây thần kinh của tất cả mọi người.
"Nghĩa phụ, ngon không... ... ."
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác trong miệng cái vị ngon không gì sánh bằng, cảm giác như bùng nổ trong miệng.
Toàn thân lỗ chân lông dường như đều mở ra, một loại cảm thụ chưa từng có bao phủ toàn thân.
Một lúc lâu sau, khi tên đệ tử kia mở mắt, tất cả những người xung quanh ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Một chữ thôi, sảng khoái."
"Nghĩa phụ, có thật không vậy?"
"Nói như này đi, nguyên liệu của yêu tộc mà so với thứ này, thật chẳng khác gì rác rưởi."
Hả? ? ?
Cùng một kiểu chế biến, Ma tộc còn ngon hơn cả yêu tộc.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây dại, rồi trong mắt lập tức ánh lên một tia nóng rực.
Thật sự sao?
Cảnh tượng như thế này, đều diễn ra ở các căn cứ địa của các thế lực lớn.
Đến mức các tông chủ các đại thế lực, lúc này đều sớm tìm hương không thấy bắc.
Dù sao thì họ cũng là tông chủ, lúc trước Tề Hùng, Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì chia thức ăn đã nghĩ đến họ.
Đệ tử các đại thế lực có quá nhiều, đương nhiên không thể ai cũng có phần, nhưng thân là tông chủ, mỗi người cho họ một chút thì cũng không tính là gì.
Dù sao số tông chủ cộng lại cũng không có bao nhiêu người.
Chỉ là những ông già này sau khi nhận được đồ ăn, ai cũng đều không khoe ra, mà là chọn cách giữ bí mật không nói gì.
Nói đùa, thứ này mỗi người chỉ có một chút xíu, nếu mà còn chia cho người khác nữa, vậy còn gì mà ăn nữa chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận