Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 630: Lão thôn trưởng quyết tâm (length: 7990)

Nho nhã nam tử thật sự sợ ngây người, đối với chuyện này, lão thôn trưởng gật đầu mạnh.
"A nha..."
"A a?"
"A."
Thấy lão thôn trưởng một bộ dáng vẻ quyết tâm, nho nhã nam tử không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý, ai bảo người ta có ân cứu mạng với mình đâu, chỉ là....
Do dự nửa ngày, cuối cùng sau khi lão thôn trưởng đi, nho nhã nam tử vẫn là dùng Truyền Âm phù truyền tin cho Diệp Trường Thanh.
Cái này Truyền Âm phù là Diệp Trường Thanh để lại trước khi đi, không ngờ nhanh như vậy đã có chỗ dùng.
Trên tinh hạm, Sơn Hổ hiếu kỳ chạy tới chạy lui, cái gì cũng thấy tò mò.
Nhìn Sơn Hổ hết trái rồi phải, một phút cũng không ngồi yên, Mặc Vân xoa đầu, đau đầu nói.
"Ta nói tiểu tử ngươi có thể an tĩnh chút không?"
Vừa mới bị giật mình, giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh.
Đúng lúc này, Diệp Trường Thanh nhận được truyền tin, một lát sau, Diệp Trường Thanh vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Mặc Vân.
Phát giác Diệp Trường Thanh nhìn mình, Mặc Vân theo bản năng giật mình trong lòng, yếu ớt hỏi.
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi sẽ không nói là lão bà đó đuổi tới rồi chứ?"
Đây là bị dọa sợ đến ám ảnh, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không thể, lắc đầu tự an ủi.
"Không thể, không thể, các nàng đều không có tu vi, làm sao có thể đuổi kịp tinh hạm, chẳng lẽ còn bơi đến chắc?"
Nghĩ vậy, Mặc Vân lại bình tĩnh hơn chút, nhưng Diệp Trường Thanh thấy vậy, có chút đồng tình nói.
"Vậy Mặc Vân phong chủ, vừa rồi Sơn Hổ gia gia truyền tin cho ta, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi."
Hả???
Lời này nghe sao không ổn vậy? Cái gì mà chuẩn bị tâm lý?
Mặc Vân thận trọng nhìn Diệp Trường Thanh, những người khác cũng dồn ánh mắt qua, trong ánh mắt soi mói của mọi người, Diệp Trường Thanh nói.
"Sơn Hổ gia gia nói, lão thôn trưởng quyết định...."
"Quyết định gì?"
"Nàng sắp xuất thế, muốn đuổi kịp bước chân của ngươi, đến khi nào ngươi chịu đồng ý nàng thì thôi."
Hả???
Lời này vừa thốt ra, Mặc Vân như bị sét đánh, ngơ ngác tại chỗ.
Sắp xuất thế? Muốn đuổi kịp mình? Đến khi nào mình đồng ý nàng thì thôi?
Trong đầu toàn là câu nói của Diệp Trường Thanh, sau một hồi lâu, Mặc Vân mới hoàn hồn, đột nhiên quát.
"Lão bà này sắp xuất thế? Mẹ nó, nàng muốn làm gì? Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Đáng chết..."
Vốn tưởng rằng chạy trốn là xong, chuyện cũng coi như kết thúc, thật không ngờ, lão bà này lại muốn xuất thế.
Đây là ý gì? Đúng là cao da chó mà? Dính vào thì không bỏ ra được?
Mặc Vân lòng như tro tàn, còn Hồng Tôn, Tề Hùng thì trực tiếp cười phá lên.
"Ha ha, ta thấy sư đệ vẫn nên đi theo thôn trưởng đi."
"Đúng đó, người ta đối với ngươi đúng là tình sâu nghĩa nặng."
"Cũng khó trách, Mặc Vân sư đệ vốn tuấn tú lịch sự, được thôn trưởng ưu ái cũng là một đoạn lương duyên."
"Cút, cho ta quay đầu, ta muốn liều mạng với lão bà kia, quay đầu lại, ta giết chết nàng."
Bị các sư huynh đùa giỡn, Mặc Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Đều không bỏ được đúng không? Tốt, vậy ta liều mạng với ngươi.
Thấy Mặc Vân đã hoàn toàn đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ, Diệp Trường Thanh cười nói.
"Ta còn chưa nói hết, Sơn Hổ gia gia nói, lão thôn trưởng chưa từng ra ngoài, nên không biết chuyện bên ngoài, bảo hắn dẫn đường, hắn đoán chúng ta có thể là đi Trung Châu, đến lúc đó hắn sẽ đưa lão thôn trưởng đến nơi khác, vị trí cụ thể sau này sẽ nói cho chúng ta biết, về sau cũng có thể trốn trước."
Lời này vừa nói ra, Mặc Vân hai mắt sáng ngời, liên tục khen.
"Người tốt a, đây mới là người tốt a."
Nhìn xem, đây mới gọi là người tốt, đối với Sơn Hổ gia gia cảm kích vô cùng, nhìn Sơn Hổ cũng dịu dàng hơn.
Chỉ là, Sơn Hổ gia gia nói không đúng lắm, hắn dự định dẫn lão thôn trưởng bọn họ đến Đông Châu.
Theo Sơn Hổ gia gia thấy, Mặc Vân bọn họ nếu đi Trung Châu, lại mạnh như vậy, thì hẳn là người Trung Châu.
Vậy đưa lão thôn trưởng bọn họ đi Đông Châu, chắc không gặp được nhau.
Cũng không biết Mặc Vân nếu biết, lão thôn trưởng bị Sơn Hổ gia gia đưa thẳng về nhà, thì sẽ có biểu tình gì.
Nhưng Mặc Vân lúc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạo Thổ giới này lớn như vậy, lại có Sơn Hổ gia gia phối hợp, hắn không tin chuyện này vẫn tìm đến mình?
Liên tiếp mấy ngày, tinh hạm vẫn di chuyển trên giới hải mênh mông, còn Sơn Hổ, sau khi hưng phấn ban đầu, cũng dần chán nản.
Dù sao ngày nào cảnh sắc cũng như nhau, với lại, đồ trong tinh hạm cậu cũng đã quen, tự nhiên không còn gì thú vị.
"Đại ca, còn bao lâu nữa mới đến?"
Trong nhà bếp, Sơn Hổ giúp rửa rau, tiểu gia hỏa này nấu ăn vẫn có một tay, theo lời cậu, từ nhỏ đến lớn, đều là cậu nấu cơm cho ông ăn.
Với lại, có Chu Vũ chỉ bảo, Sơn Hổ học cũng rất nhanh, cũng coi như là một đầu bếp phụ của phòng ăn.
Không biết cậu nghĩ sao, Cầm Long, thậm chí Thiết Thủ trấn sơn phong chủ, đều rất xem trọng cậu, nhưng tiểu tử này cứ khăng khăng muốn ở lại Thực đường.
"Đây là lần thứ hai mươi ngươi hỏi hôm nay đó, có muốn ăn cơm không?"
"Muốn chứ, đồ ăn đại ca làm ngon quá, sao ăn cũng không đủ."
"Vậy mau làm đi, nếu không hôm nay không có cơm ăn đó."
"A."
Sơn Hổ nghe vậy, ngoan ngoãn rửa rau, giúp Diệp Trường Thanh và Chu Vũ.
Còn trên đảo hoang, trải qua mấy ngày chuẩn bị, từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ thô sơ đã nổi trên bờ.
Đều là do lão thôn trưởng sai người đóng.
Còn nho nhã nam tử, nhìn cảnh đông đảo thôn dân định dùng thứ này vượt qua Giới Hải, cả người tê dại.
Mẹ nó đúng là điên, hơn nữa, không chỉ lão thôn trưởng điên, mà cả đám người cũng bị điên.
Nghe nói lão thôn trưởng nhất quyết tìm Mặc Vân đàn ông phụ bạc này, mấy người phụ nữ khác cũng bày tỏ muốn cùng đi, tìm Thẩm Tiên bọn họ.
Còn những người khác, thì muốn đi cùng lão thôn trưởng.
Cho nên, cả làng, có thể nói là cả tộc di chuyển.
"A nha..."
Có chút chưa cam tâm, vẫn muốn thuyết phục thêm, nhưng trước sự thuyết phục của nho nhã nam tử, lão thôn trưởng vẫn kiên định, nói cho dù chết, bà cũng muốn chết trên đường tìm Mặc Vân.
Thấy vậy, nho nhã nam tử cũng không biết nói gì, đây chẳng phải muốn chết sao.
Hôm đó, từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ trên hòn đảo hoang hướng Đông Châu mà vạch tới, đúng vậy, mấy chiếc thuyền gỗ này đều là mịa nó dùng nhân lực.
Ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, nhìn lão thôn trưởng đang ra sức chèo thuyền, nho nhã nam tử chỉ cảm thấy tiền đồ hoàn toàn u ám.
Cái này đoán chừng không cần đến Đông Châu, nửa đường đã toi rồi.
Trong lòng còn đang tính toán, có nên để lại di thư gì cho Sơn Hổ không, mấy tấm ván gỗ mục nát này, mà muốn vượt Vô Tận Giới Hải, đây không phải là trò đùa à.
"Thôi, một mạng đổi một mạng, có lẽ đây là ý trời."
Nhìn lão thôn trưởng không để ý nghỉ ngơi, hăng hái chèo thuyền, nho nhã nam tử cũng nghĩ thông suốt, mạng này của mình vốn là do bà ấy cứu, điên theo bà thì điên theo bà vậy.
Chỉ là lão bà này không phải nói sắp chết sao? Giờ đâu ra nhiều sức vậy, nhìn thuyền chèo kìa, nhanh như bay.
Chẳng lẽ sức mạnh của ái tình lại lớn vậy sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận