Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 522: Đạo Nhất tông giẫm đạp sự kiện (length: 7571)

"Đúng vậy, đi Bách Thảo phong của ngươi, còn không bằng đi Văn Viện phong của ta đây."
"Đi làm gì? Uống mực nước sao? Ngươi xem tiểu tử Trường Thanh, rõ ràng không phải là người ham học, theo ta thấy đến Bá Thương phong của ta là tốt nhất."
"Nói nhảm, đao pháp của tiểu tử Trường Thanh không tệ, đến Huyết Đao phong của ta mới là thượng thừa, dao phay cũng là đao, biết không."
"Muốn đến thì cũng phải đến Long Tượng phong của ta chứ, ngươi xem tiểu tử Trường Thanh, da dẻ đều thô ráp rồi, đến Long Tượng phong của ta tẩm bổ một chút, còn có thể luyện thể, vẹn toàn đôi bên."
Mọi người nhao nhao lên tiếng, còn Diệp Trường Thanh thì nghe vậy mà đen mặt lại.
Lời này nghe sao mà lạ vậy, cái gì gọi là không phải là người ham học? Ta dù sao cũng là người đã qua giáo dục đại học mà, tuy đó là ở kiếp trước.
Cuối cùng mọi người cũng không tranh luận ra kết quả gì, mãi đến giờ cơm thì các đệ tử lần lượt tiến vào nhà bếp.
Có thể thấy, trên người không ít đệ tử đều lấm lem, xem ra là đã trải qua một trận cạnh tranh kịch liệt, có điều phương thức cạnh tranh có chút kỳ lạ.
Ăn cơm xong, mọi người lúc này mới lần lượt giải tán, riêng Dư Mạt sáu người thì mặt dày mày dạn ở lại.
"Chúng ta là người hộ đạo của tiểu tử Trường Thanh, tự nhiên phải ở lại đây."
Còn có Bách Hoa tiên tử, cũng không về Ngọc Nữ phong mà ở lại theo.
Riêng Tề Hùng, Thạch Tùng, Trần Nhân ba người vừa mới trở lại chủ phong liền bị Ngô Thọ chặn lại.
"Các ngươi đi đâu đó?"
"À, đi dạo khắp nơi thôi."
"Đi dạo? Đạo Nhất tông có gì hay mà đi dạo?"
"Chẳng phải là thấy hôm nay bóng đêm khá đẹp sao."
Nhìn bộ dạng giả ngơ của ba người, Ngô Thọ ngẩng đầu nhìn trời đêm, mây đen che kín, một ngôi sao cũng chẳng thấy, ngươi bảo thế là bóng đêm đẹp?
"Đúng đó, sư đệ chẳng lẽ không thấy mây đen này rất dễ nhìn à."
Cứng đầu không thừa nhận, khóe miệng Ngô Thọ co giật, cố nén giận dữ nói.
"Đại sư huynh, làm phiền ngươi gánh vác trách nhiệm của tông chủ được không?"
"Được được được, ta biết, ta biết."
Mãi mới lừa được, Tề Hùng ba người mỗi người trở về động phủ nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Thọ cũng đã sớm chuẩn bị, đến sớm chặn trước ở ngoài động phủ của bọn hắn.
Nhưng khi hắn đến nơi thì chỉ thấy chấp sự bên cạnh Tề Hùng.
"Tông chủ đâu?"
Hiếu kỳ hỏi, tên chấp sự kia thì sắc mặt cổ quái đáp lại.
"Cái kia... Tông chủ chưa sáng đã đi ra ngoài rồi."
Răng nghiến ken két vang lên, Ngô Thọ lạnh lùng hỏi.
"Đi đâu?"
"Không... Không biết, tông chủ không nói."
Bị Ngô Thọ nhìn chằm chằm, tên chấp sự kia cũng thận trọng trả lời, quả thực nét mặt của Ngô Thọ lúc này có chút đáng sợ.
Thấy Tề Hùng đã trốn, Ngô Thọ lập tức chạy đến Nhiệm Vụ đường, nhận được kết quả cũng tương tự, Thạch Tùng cũng chưa sáng đã đi rồi.
Sau đó lại đến Nhiệm Vụ đường, Trần Nhân cũng không có ở đó.
Khá lắm, ba người, hôm qua nói như đúng rồi, hôm nay coi như lời nói gió bay à?
Đúng lúc này, một chấp sự của Nhiệm Vụ đường tiến lên nói.
"Đại trưởng lão, dạo này số lượng nhiệm vụ cao giai không nhiều, ngài xem có phải là... ..."
"Cút, ta không phải đường chủ Nhiệm Vụ đường."
"Có thể đường chủ không ở đây, ta... ..."
Nói được nửa câu, bị ánh mắt như muốn giết người của Ngô Thọ nhìn chằm chằm, gã chấp sự kia lập tức im bặt, hắn cảm nhận được sát khí từ ánh mắt của Ngô Thọ.
Ngô Thọ hung hãn nói.
"Đều mặc kệ hết đúng không, được thôi, vậy ta cũng mặc kệ, mẹ nó, ai sợ ai."
Giận dữ bỏ đi, có điều Ngô Thọ vốn không phải là người vô trách nhiệm.
Miệng thì nói linh tinh, nhưng trong lòng lại không thể thật sự bỏ qua, đi chưa được mấy bước, Ngô Thọ giận dữ nói.
"Có chuyện gì còn không mau nói."
Nghe vậy, tên chấp sự Nhiệm Vụ đường sững sờ, lập tức vội vàng đuổi theo, theo sau lưng Ngô Thọ.
Lại bận rộn cả một ngày, riêng Tề Hùng bọn họ thì đã sớm ăn xong điểm tâm.
"Sớm tinh mơ ăn được một tô mì bò, thật là hưởng thụ."
"Đúng vậy, một ngày tốt đẹp nên bắt đầu bằng một tô mì bò."
"Đại sư huynh, ăn xong chúng ta có về chủ phong không?"
"Hôm nay ta có việc, cần đi tuần tra một chút Thần Kiếm phong, không về đâu."
"Đại sư huynh nói vậy, ta cũng chợt nhớ ra, tháng này Chấp Pháp đường của ta cũng kiểm tra thí điểm ở Thần Kiếm phong."
"Nhiệm Vụ đường của ta cũng có một số nhiệm vụ cần đối chiếu với Thần Kiếm phong."
Nghe Tề Hùng, Thạch Tùng, Trần Nhân ba người nói chuyện, Hồng Tôn một bên chẳng thèm quan tâm đến họ.
Tuần tra cái rắm, trước đây sao không thấy các ngươi đến? Còn có nhiệm vụ Nhiệm Vụ đường của ngươi, có liên quan gì đến Thần Kiếm phong của ta?
Nói thẳng ra thì chẳng phải là sợ về chủ phong gặp nhị sư huynh hay sao.
Thời gian trôi qua thoải mái, chỉ là lúc này nhiều đệ tử tụ tập ở đây như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các phong khác.
Chuyện này muốn giấu cũng không được, buổi trưa, có các đệ tử phong khác hiếu kỳ đến đây.
Nhìn Thần Kiếm phong, Ngọc Nữ phong, Văn Viện phong, Long Tượng phong, nhiều đệ tử các phong tụ tập cùng một chỗ như vậy, mọi người tò mò hỏi.
"Làm cái gì vậy?"
"Ta cũng không biết, cứ thế này từ đêm qua rồi."
"Đêm qua cứ vậy rồi?"
Đứng ở một bên hiếu kỳ quan sát, nhiều sư huynh như vậy tụ tập ở Thần Kiếm phong, thoạt đầu thì có vẻ bình thường, mọi người từng nhóm từng nhóm tụ lại nói chuyện phiếm, cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khoảng một phút, đột nhiên các đệ tử đều biến sắc, rồi dưới con mắt kinh ngạc của những đệ tử khác, lại đồng loạt lao về một hướng.
"Xông lên a."
Không biết ai hét lên một tiếng, mấy vạn đệ tử như ong vỡ tổ lao lên.
Từ bốn phương tám hướng dồn về một nơi, mà mục tiêu, là một cái ngã ba nhỏ.
Giao lộ không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, mà nhiều người như vậy cùng lúc xông về phía này, kết quả dĩ nhiên có thể tưởng tượng.
Cũng chẳng cần thuật pháp hay thân pháp gì, cứ thế mà lao tới.
Qua chuyện ngày hôm qua, các đệ tử cũng biết, trong tình huống thế này, thân pháp hay thuật pháp gì đều vô dụng, xông lên thì có phần, không xông qua được thì... ...
"Ối, ngọa tào, ai giẫm lên người ta..."
Cũng bị dòng người nhấn chìm.
Đệ tử Long Tượng phong trực tiếp mở Cửu Tàng bí pháp, đệ tử Văn Viện phong thân hình vốn đã cao to, đệ tử Thần Kiếm phong thì quanh thân tỏa ra kiếm khí...
Mỗi người đều dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng, có điều dù vậy, ngã ba vẫn loạn thành một đống.
Người chen người, người dẫm người, các đệ tử đứng xung quanh thì ngơ ngác.
"Không phải, bọn họ đang làm gì thế?"
"Chồng người a."
"Còn bò lên trên nằm sấp nữa."
"Ở trong đó có bảo vật gì à?"
"Không thể nào, đây không phải là khu vực tạp dịch đệ tử sao, làm gì có bảo vật gì?"
Có đệ tử bị chen ngã xuống đất, nhưng những người khác hoàn toàn không có ý định dừng lại, ở ngã ba, không ít đệ tử đã chồng chất lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, mà vẫn có những đệ tử không ngừng bò lên trên.
Còn những đệ tử bị đè ở phía dưới thì tức giận gầm lên liên tục.
"Ngọa tào, đừng mẹ nó chen lấn, để cho ta đứng dậy đi."
"Đây là ngón tay cái của ai vậy? Sao lại nhét vào miệng ta?"
"Ai mẹ nó dùng gậy đâm vào mông ta vậy, cẩn thận chút đi, đừng mẹ nó có trơn mà đâm vào đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận