Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1096: Ta Đạo Nhất thánh địa cho tới bây giờ đều là dám nghĩ dám làm (length: 7726)

Khi người kia vẫn còn do dự, Đạo Nhất thánh địa đã quyết đoán ra tay.
Thấy vậy, không ít cường giả nhân tộc đều có chút khịt mũi coi thường, trong lòng thầm chế giễu.
"À, cứ tưởng ngon ăn lắm, người Mị tộc nhìn có vẻ quyến rũ vậy thôi, thực tế thì cao ngạo vô cùng."
"Đúng vậy, Cổ tộc chăm nom Mị tộc nhiều năm như vậy, cũng có được đâu."
"Thẳng thừng như vậy, chỉ sợ sẽ bị sập cửa vào mặt."
Nhìn Hồng Tôn nói chuyện khinh bạc như vậy, mọi người đều cảm thấy hắn không thể thành công.
Với sự cao ngạo của Mị tộc, làm sao có thể chấp nhận thái độ như vậy.
Phải biết, Cổ tộc nịnh nọt nhiều năm như vậy, đến cả tay còn chưa chạm được, ngươi chỉ bằng vài câu mà muốn thành công, sợ là ảo tưởng quá rồi.
Mọi người đang chờ xem trò cười của Hồng Tôn, thì không biết hai người đã nói gì, chỉ thấy Đại Thánh Mị tộc ban đầu còn mơ hồ, thế mà rất nhanh đổi sang nụ cười tươi rói.
Bị lời của Hồng Tôn chọc cho cười khúc khích không ngừng.
Ngay lập tức, còn quyến rũ liếc mắt nhìn Hồng Tôn, dịu dàng nói.
"Ngươi thật biết nói, vào đi."
"Hắc hắc."
Ngay lập tức, trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Hồng Tôn được Đại Thánh Mị tộc này đưa vào trong sân.
Khi cửa sân đóng lại, tất cả mọi người tại chỗ đều ngây ra.
"Mẹ nó, như vậy cũng được?"
"Không cần phải vậy chứ, hắn rốt cuộc đã nói gì vậy?"
"Không biết, trước sau có thấy nói mấy câu đâu."
"Quả thực không hợp lẽ thường."
Mọi người không ngờ tới, chỉ bằng vài câu nói nhẹ nhàng như vậy mà đã xong? Mẹ nó đây vẫn là Mị tộc sao?
Hơn nữa, không chỉ Hồng Tôn, mà cả Tề Hùng, Vân Tiên Đài, Dư Mạt, kể cả Từ Kiệt cũng lần lượt thành công.
Nếu nói Tề Hùng, Vân Tiên Đài, Dư Mạt đều là lão tổ Đại Đế thì còn chấp nhận được, chứ Từ Kiệt dựa vào cái gì?
Hắn chỉ là một đệ tử thân truyền thôi mà, phải biết trong số cường giả nhân tộc tiến vào tổ địa lần này, Từ Kiệt không hề nghi ngờ là người có tu vi thấp nhất.
Thấy ngay cả tên này cũng câu được một cường giả Mị tộc Thánh cảnh, mọi người trực tiếp chết lặng.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, bỏ qua bao nhiêu người như chúng ta không chọn, mà cứ phải chọn một tên tiểu bối?
Từ Kiệt cũng giống như Hồng Tôn, có thể nói là được chân truyền của Hồng Tôn, khi những người khác còn đang do dự, Từ Kiệt đã trực tiếp gõ cửa sân.
Rất nhanh, cửa sân được mở ra, vị Thánh giả Mị tộc nhìn Từ Kiệt đứng bên ngoài, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nũng nịu nói.
"Tiểu bằng hữu, ngươi có việc gì sao?"
Rõ ràng, ngay từ đầu, vị Thánh giả Mị tộc này cũng không để Từ Kiệt vào mắt, nhưng đối với điều này, Từ Kiệt lại chẳng bận tâm chút nào.
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi tiền bối xem, tìm đạo lữ ấy mà."
"Ha ha ha... ... ..."
Nghe vậy, Thánh giả Mị tộc này bị Từ Kiệt chọc cho cười khúc khích không ngừng.
"Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ không thích người nhỏ tuổi hơn đâu, huống chi tu vi còn thấp hơn ta."
"Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết, ở nhân tộc chúng ta có một câu sao?"
"Câu gì?"
Lời của Từ Kiệt làm cho Thánh giả Mị tộc tò mò, nói thật, Mị tộc đối với nhân tộc quả thực không có hiểu biết gì.
Bây giờ đã trở thành phó tộc của nhân tộc, vậy tất nhiên không thể giống như trước được nữa.
Một số tập tục đặc hữu của nhân tộc, vậy nhất định phải tìm hiểu thêm, nếu không sau này nếu không cẩn thận dẫm vào cấm kỵ của nhân tộc thì không tốt.
Vì vậy, Thánh giả Mị tộc này tò mò hỏi Từ Kiệt, đối với điều này, Từ Kiệt tỏ ra cao thâm khó lường mà trả lời.
"Ở nhân tộc chúng ta có một câu nói như này, người ta gọi là gái hơn ba ôm gạch vàng, gái hơn ba mươi đưa giang sơn, gái hơn ba trăm đưa tiên đan, gái hơn ba ngàn xếp hàng tiên ban, gái hơn ba vạn Vương Mẫu cho ăn cơm, gái hơn ba trăm ngàn Phật Tổ trước cửa đứng, gái hơn ba trăm vạn tiên giới ngươi nói có được, gái hơn ba ngàn vạn lục giới tùy ngươi chuyển, gái hơn ba trăm triệu Bàn Cổ là đệ tử của ngươi... ... ."
"Cho nên, ở nhân tộc chúng ta, người như tỷ tỷ đều thích tìm một người nhỏ tuổi hơn mình."
"Ha ha ha... ...Còn có cách nói như vậy sao? Đệ đệ ngươi không gạt ta chứ?"
"Sao lại thế được, thật ra ở nhân tộc chúng ta còn có rất nhiều điều thú vị đấy, hay là tỷ tỷ mời ta vào ngồi một chút, đệ đệ sẽ kể cho tỷ nghe."
"Thật đúng là một thằng nhóc láu cá, vào đi."
Đối với điều này, Thánh giả Mị tộc tuy cười trêu ghẹo một câu, nhưng rõ ràng không hề tức giận.
Gõ vào đầu Từ Kiệt xong, liền cười khúc khích dẫn Từ Kiệt vào sân.
Nhìn Từ Kiệt cũng đi vào trong viện, xung quanh rất nhiều cường giả nhân tộc đều mẹ nó nhìn đến ngây người.
Thế này cũng được sao, mẹ nó Mị tộc có dễ lừa vậy sao?
Vừa nãy nói những lời kia, nghe sao cũng không ổn thỏa, thế mà dễ dàng thành công vậy.
Mặc dù Từ Kiệt nói là vào trong tâm sự, nhưng mẹ nó tại chỗ đều là đàn ông, vào sân rồi sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng đều rõ như ban ngày.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mẹ nó còn có thể trò chuyện gì chứ?
"Ta mẹ nó không tin, ta cũng thử xem."
Một tên Thánh giả nhân tộc thấy Từ Kiệt còn là một thằng nhóc mà đã thành công, hắn cũng nhịn không được, đi tới ngoài sân của một Thánh giả Mị tộc, gõ cửa sân.
Rất nhanh, một Thánh giả Mị tộc mở cửa sân, nghi ngờ nói.
"Đạo hữu có việc?"
Thái độ cũng coi như cung kính, nhưng lại có một cảm giác xa cách khó hiểu, nghe vậy, vị Thánh giả nhân tộc này hồi tưởng lại thao tác của Từ Kiệt vừa nãy, dù có hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì mở miệng nói.
"Đạo hữu, ở nhân tộc chúng ta có câu nói thế này, gái hơn ba ôm gạch vàng, gái hơn ba mươi đưa giang sơn, gái hơn ba trăm đưa tiên đan, gái hơn ba ngàn... ... ."
"Có bệnh."
Cố gắng nghĩ lại, từng chữ từng chữ giống như Từ Kiệt đã nói, nhưng còn chưa nói xong, Thánh giả Mị tộc trực tiếp phịch một tiếng đóng sập cửa sân.
Chỉ để lại vị Thánh giả nhân tộc một mình đứng ngơ ngác trong gió.
"Không cần phải vậy chứ, ta hoàn toàn làm theo lời thằng nhóc kia nói mà, tại sao lại không được?"
Hắn còn nhớ, lúc nãy Từ Kiệt nói những lời này, đã làm cho vị Thánh giả Mị tộc kia thoải mái cười lớn, nụ cười đó, muốn quyến rũ có bao nhiêu quyến rũ.
Nếu xét về dáng vẻ, Thánh giả Mị tộc tự mình chọn này còn thua xa của Từ Kiệt kia, theo lý mà nói thì độ khó phải thấp hơn mới phải chứ.
Nhưng tại sao lời giống nhau, thao tác y như vậy, Từ Kiệt nói thì được, còn mình nói lại bị mắng là có bệnh, dựa vào cái gì?
Vị Thánh giả nhân tộc này không nghĩ ra, mẹ nó đều làm theo khuôn mẫu cả mà, sao vẫn không được?
Những cường giả nhân tộc khác thấy vậy cũng không hiểu ra sao, theo như họ thấy, người này vừa nãy thao tác không có vấn đề gì cả, cũng không có chỗ sơ suất gì.
Vậy tại sao lại không được chứ?
Mọi người đều trăm mối vẫn không có cách giải, không nghĩ ra thì cũng chẳng có cách nào, còn đám người Đạo Nhất thánh địa, lúc này đã sớm từng người từng người đi vào sân, chìm đắm trong ôn nhu hương rồi.
Chỉ còn lại bọn họ khổ sở đứng chờ ở bên ngoài, không có biện pháp nào.
Lúc này nhìn những sân nhỏ đã có người bên trong, ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ hâm mộ, đó là không thể nào che giấu được, thật hận a, tại sao Đạo Nhất thánh địa thì có thể, mà chúng ta lại không được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận