Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1787: Ta chính là Diệp Trường Thanh sư huynh (length: 7994)

"Các ngươi nói cái gì? Ta thiên phú thấp? Ta Từ Tam đây chính là nổi danh thiên kiêu tuổi trẻ."
Ở ngay miệng Đăng Tiên Lộ, dưới chân núi, Từ Kiệt sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận quát.
Vốn dĩ mấy người sau khi tiến vào Đăng Tiên Lộ, một đường cẩn trọng tiến lên, đều đã chuẩn bị tinh thần chín phần chết một phần sống.
Nhưng đoạn đường cuối cùng này đi đến, mấy người lại phát hiện, bọn họ giống như là đã chuẩn bị phí công.
Cái gọi là truyền thuyết vô cùng kỳ diệu, nào là từng bước mạo hiểm, khắp nơi đều có nguy cơ sinh tử, từ xưa đến nay chưa từng có ai thông qua Đăng Tiên Lộ, vậy mà sau cùng tựa như là đi trên con đường nhỏ trong thánh địa.
Từ đầu đến cuối, mãi cho đến năm người đều đi ra khỏi Đăng Tiên Lộ, bước chân lên Tiên giới, đều không hề gặp phải một chút nguy hiểm nào.
Thậm chí ngay cả cái trận pháp, phù triện cũng chưa thấy qua, càng đừng nói là vật sống gì.
Trong lòng vô cùng phức tạp, thực ra không phải là an an toàn toàn thông qua Đăng Tiên Lộ không tốt, có thể an toàn không hề hấn gì mà tiến vào Tiên giới, đương nhiên đó là chuyện tốt, kết quả tốt.
Có điều cái cảm giác này nói thế nào nhỉ, tựa như một quyền đánh vào đống bông, dốc hết sức lực toàn thân, nhưng cuối cùng lại đánh hụt, ngươi bảo đi tìm ai nói cho rõ lẽ bây giờ.
Cái này còn chưa hết, sau khi vừa ra khỏi miệng Đăng Tiên Lộ, vừa vào mắt đã thấy Quách Minh cùng đám đệ tử tiếp dẫn của các thế lực lớn ở Đại Tiên giới.
Đám người này vẫn luôn canh giữ ở miệng Đăng Tiên Lộ, chỉ chờ người của Hạo Thổ thế giới đến.
Vốn là thấy ở miệng có động tĩnh, Quách Minh bọn họ còn có chút mong chờ, nhưng khi thấy Từ Kiệt năm người đi ra từ trong Đăng Tiên Lộ, nhất thời, Quách Minh và mọi người đều đen mặt.
Thứ này đến là cái quái gì vậy?
Tu vi Thánh cảnh viên mãn, đến Đại Thánh còn chưa tới?
Với tu vi và cảnh giới của Quách Minh, đương nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra nông sâu của năm người Từ Kiệt, trong nháy mắt liền mất đi hứng thú.
Chút tu vi đó, ngay cả tiến vào bí cảnh này làm bia đỡ đạn còn không đủ tư cách, tông môn còn muốn bỏ ra tài nguyên để bồi dưỡng bọn họ, thật là quá lãng phí.
Trông cậy vào những người này trước khi bí cảnh mở ra sẽ đột phá đến Đế Tôn cảnh, vậy đơn giản cũng là chuyện nực cười, đừng nói là hy vọng gì vào bọn họ khi tiến vào bí cảnh.
Chuyện đó càng không thể nào xảy ra.
Cho nên, có người lập tức lên tiếng nói.
"Một đám rác rưởi, từ đâu tới thì đi về đó đi."
Hả? ? ?
Nghe vậy, Từ Kiệt và mọi người còn chưa hết bàng hoàng, dù sao mới đến, năm người đương nhiên không tự dưng đi tìm đường chết.
Cái tên Từ Kiệt kia còn nhếch mép cười, tiến lên tìm cách giao hảo.
Nào là cười làm lành, nào là dâng hoa gì đó lên để kết thân, chỉ là đối với việc đó, Quách Minh và mọi người đều một mặt khinh thường, chẳng buồn để ý tới hắn.
Cuối cùng, mọi người đều không nhịn được khoát tay.
"Vốn dĩ chúng ta ở đây là để tiếp dẫn những người hạ giới các ngươi, chỉ là đám các ngươi này thiên phú, thực sự quá rác rưởi, về đi, đến Tiên giới cũng vô dụng."
Nghe thấy lời này, Từ Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa, mới có tiếng nộ hống phía trên.
Chỉ là đối với tiếng nộ hống của hắn, Quách Minh và những người khác hoàn toàn không để trong lòng.
Thiên phú còn chưa được kiểm tra, không dám khẳng định, nhưng chỉ với cái tu vi này thôi, thực sự là quá thấp, tu vi Thánh cảnh viên mãn.
Cho nên, đối diện với tiếng nộ hống bất mãn của Từ Kiệt, có người cũng sầm mặt lại nói.
"Cút, không cút nữa thì bọn ngươi đều phải chết."
Một đám phế vật nhìn thôi cũng đã thấy ngứa mắt, mang về thì lãng phí thời gian.
Thấy vậy, trong lòng Từ Kiệt tràn đầy khuất nhục, chính mình đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, hắn Từ Tam từ nhỏ đến lớn khi nào mà không phải là người có thiên phú hơn người.
Hung hăng cắn răng, bất quá lúc này mà cứng rắn đối đầu thì hiển nhiên là muốn chết, Từ Kiệt cũng không có ngu.
Với cái tính tinh quái quỷ quái đó của mình, dù chưa từng chịu ấm ức như vậy bao giờ, nhưng... . . . . . Nếu nói có thể nhịn hay không, vậy thì vẫn có thể nhịn một chút.
Cho nên, hít sâu một hơi, Từ Kiệt đổi giọng ngay, lập tức hỏi.
"Được, ta phế vật thì phế vật, ta có một vấn đề, Diệp Trường Thanh gia nhập nhà nào trong các ngươi?"
Hả? ? ?
Lời này vừa nói ra, những người khác không có phản ứng gì, Quách Minh lại ngẩn người ra, một mặt kỳ quái nói.
"Ngươi biết Diệp công tử?"
Trước đó lúc trở về, Quách Minh cũng đã biết chuyện của Diệp Trường Thanh ở Quách gia, thậm chí còn dựa vào mặt dày mà ké được một bữa cơm, cái mùi vị đó, khiến đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Nếu không phải vì nhiệm vụ trong người, hắn còn không muốn đi ra ngoài.
Lúc này nghe Từ Kiệt nhắc đến Diệp Trường Thanh, thái độ của Quách Minh trong nháy mắt đã thay đổi.
Thấy vậy, ánh mắt Từ Kiệt trực tiếp nhìn thẳng vào người Quách Minh, một giây sau ngẩng cao đầu lên nói.
"Ta chính là sư huynh của Diệp Trường Thanh."
Vẻ mặt hớn hở, trong lòng âm thầm cười lớn, quả không hổ là sư đệ Trường Thanh, quả nhiên đi đến đâu cũng có thể sống tốt được.
Đã sớm đoán được là kết quả như vậy, cho dù đi vào Tiên giới, sư đệ Trường Thanh của ta cũng nhất định là khách quý của mấy thế lực Tiên giới này, xem kìa, chẳng phải đúng như vậy rồi sao.
Nhìn thấy vẻ trở mặt nhanh như chớp của Từ Kiệt, khóe miệng Quách Minh giật giật, trong lòng muốn cho tên nhóc này một tát.
Nhưng nghĩ đến mặt mũi của Diệp Trường Thanh, Quách Minh vẫn nhẫn nại tính tình mà trả lời.
"Diệp công tử đúng là ở nhà chúng ta, các ngươi đến tìm hắn sao?"
"Đúng."
Cứ như vậy, dựa vào mối quan hệ của Diệp Trường Thanh, cuối cùng Quách Minh đã nhận Từ Kiệt năm người, bất quá cũng đã nói rõ.
Trước cứ mang năm người về Quách gia đã, còn chuyện có cung cấp tài nguyên hay không, thì đợi về rồi trưởng lão sẽ quyết định.
Đối với việc này, năm người Từ Kiệt đương nhiên không có ý kiến, dù sao thì cứ đợi gặp được Diệp Trường Thanh rồi nói sau.
Chỉ là các đệ tử của các thế lực khác ở đó thì thấy bực bội, nhìn Quách Minh dẫn năm người Từ Kiệt thật sự có ý định rời đi, mọi người đều nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Quách Minh có ý gì? Mấy phế vật này cũng muốn? Quách gia các ngươi có nhiều tài nguyên đến mức đốt cho vui vậy sao?
Còn cái gì Diệp Trường Thanh kia, nghe nói cũng chỉ là một tu sĩ hạ giới, một tu sĩ hạ giới mà ở Quách gia các ngươi có mặt lớn như vậy à?
Bất quá đối mặt với sự nghi hoặc của những người khác, Quách Minh lại không có ý định giải thích, dẫn năm người Từ Kiệt đi thẳng, hướng về Quách gia mà trở về.
Diệp Trường Thanh ở Thanh Bích tiên thành, vẫn không hề biết năm người Từ Kiệt đã tới Tiên giới, bây giờ đang trên đường đến Quách gia.
Lại qua một ngày, sau ba ngày trị liệu, thương thế của Lạc Cửu U đã chuyển biến tốt hơn phân nửa, có thể xuống đất đi lại được.
Nhưng Diệp Trường Thanh vẫn bảo hắn nghỉ ngơi thêm một ngày, không nên nóng vội.
Cũng giống như mấy ngày trước đây, Diệp Trường Thanh chuẩn bị dược thiện, còn chuẩn bị một bữa cơm đơn giản cho mấy tên đệ tử U Minh cung kia, cùng với đồ ăn của Ngũ trưởng lão và Lý quản sự.
Vẫn là năm món một canh, đến giờ cơm Diệp Trường Thanh chuẩn bị xong đồ ăn cho Ngũ trưởng lão và Lý quản sự, dọn lên bàn, sau đó mang theo dược thiện đi đến phòng của Lạc Cửu U.
Mấy ngày trước cũng đều như vậy, đến giờ là bọn họ sẽ tới.
Sự thật đúng là như vậy, chỉ bất quá hôm nay có hơi khác một chút, Ngũ trưởng lão thì vẫn giống như mấy ngày trước, nhưng Lý quản sự lại mang theo một lão giả tóc bạc mặt hồng hào cùng nhau đến.
Một đường đi vào cửa sân, lão giả tóc trắng vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra có gì giận dữ, chỉ là theo sự chỉ dẫn của Lý quản sự, một đường đi vào trong tiểu viện.
Viện này là sân bình thường nhất của Duyên Thọ Đường, dùng để tiếp đãi thực khách, so với nơi này thì Duyên Thọ Đường còn có rất nhiều chỗ tốt hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận