Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1718: Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu (length: 8047)

Đông đảo đệ tử Nhân Hoàng cung ở lại trong động phủ, chứng kiến đám sư huynh đệ đạo tâm sụp đổ kia bị đưa đi, trong khoảnh khắc lòng người hoảng loạn.
Trước đó, các trưởng lão đã thề son sắt rằng nhất định đòi lại công đạo cho Đạo Nhất thánh địa.
Nhưng sau khi đại trưởng lão dẫn người đi đàm phán với đám người kia trở về, không những không có kết quả gì mà còn mắng những đệ tử hỏi thăm một trận.
Sau đó thì không có thông tin gì nữa.
Còn đám người Đạo Nhất thánh địa, không những không hề có ý định dừng tay mà ngược lại càng thêm ngang ngược.
Hiện tại đến cửa động phủ cũng không an toàn, quả thực là chắn trước cửa nhà mà làm loạn.
Khiến một đám đệ tử Nhân Hoàng cung bây giờ ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài.
Nếu đệ tử Đạo Nhất thánh địa kia công khai đến, mọi người thật lòng đối đầu nhau thì còn đỡ, đám đệ tử Nhân Hoàng cung cũng không sợ.
Nhưng đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa kia căn bản không chơi rõ ràng với ngươi, chỉ lén lút gây chuyện thôi.
Hơn nữa thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, rất nhiều đệ tử Nhân Hoàng cung chưa từng thấy qua, chứ đừng nói đến phòng bị.
Không biết người ta muốn dùng cách gì đối phó ngươi, thì làm sao phòng được?
Mà lại có câu nói rất hay, không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ, cứ canh giữ thì khó tránh sơ hở, ngươi cứ phòng bị mãi thì phòng được đến khi nào?
Lúc này trong động phủ, một đám đệ tử Nhân Hoàng cung mặt mày ủ rũ, mất hết ý chí, tụ tập cùng nhau.
Bọn họ đều là những đệ tử kiệt xuất trong đông đảo đệ tử của Nhân Hoàng cung, mới có tư cách theo lão tổ cùng các trưởng lão đến thế giới Hạo Thổ này.
Vốn tưởng lần này tới đây để nở mày nở mặt, dù sao cũng đã kết minh với Thần tộc và Thiên tộc, Đạo Nhất thánh địa không thể làm gì được bọn họ.
Nhưng ai có thể ngờ được bây giờ lại ra kết quả thế này, khiến đám đệ tử Nhân Hoàng cung không thể nào chấp nhận được.
“Đồ chết tiệt, ta không chịu được, cái Đạo Nhất thánh địa này chẳng ra gì, còn không bằng liều mạng với bọn chúng."
Một vị sư huynh cay đắng nói, đầy bụng ấm ức, nghe mà ai cũng thương xót.
Khi mọi người đang lần lượt nói lên nỗi đau khổ trong lòng, thì một đệ tử đột nhiên đứng dậy giận dữ quát.
Hắn cũng đã hai lần bị người của Đạo Nhất thánh địa ám toán, lần sau so với lần trước lại càng quá quắt hơn.
Có người tuy còn sống, nhưng thực chất đã chết, đó là cảm giác của tên đệ tử này lúc này.
Mỗi khi nhớ lại hai lần đó, hắn hận không thể rút kiếm tự vẫn.
Từ nhỏ đã mang tính cách cao ngạo, sau này còn bái vào Nhân Hoàng cung làm đệ tử thân truyền, khi nào hắn phải chịu loại ấm ức này chứ.
Hắn thực sự hận không thể liều mạng với đệ tử Đạo Nhất thánh địa, cho dù chết trên chiến trường còn hơn phải chịu khuất nhục thế này.
Nhưng nghe thấy lời này của hắn, các đệ tử bên cạnh lại liên tục khuyên nhủ.
“Sư huynh bình tĩnh chút, các trưởng lão nói, chúng ta tuyệt đối không được động thủ."
“Đúng vậy, trưởng lão đã dặn dò rất nhiều lần, nếu ai dám động thủ, nhất định sẽ bị nghiêm trị.”
“Lẽ nào chúng ta cứ phải chịu đựng thế này sao?”
Đối diện với sự an ủi của các sư huynh đệ, tên đệ tử kia nghiến răng chất vấn, và trước câu hỏi này, các sư huynh đệ đều rơi vào trầm mặc.
Bọn họ cũng không cam tâm, nhưng không cam tâm thì có thể làm sao? Lệnh của các trưởng lão ở đó.
Trong lòng có ấm ức, có tức giận, nhưng lại không thể phát tiết ra được.
Nhưng đúng vào lúc này, đại trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão đi tới.
Thấy các trưởng lão, có đệ tử định xông lên than thở, dù gì các trưởng lão cũng có thể để bọn họ buông tay đánh một trận với đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa cũng được.
Dù sao cũng tốt hơn là chỉ biết bị đánh một cách bị động, ấm ức trong lòng.
Nếu không giải tỏa cơn giận này, đạo tâm của bọn họ có lẽ sẽ sụp đổ mất, mỗi khi nhớ đến sự sỉ nhục trong lòng, thật sự khiến người ta sống không bằng chết.
Nhưng còn chưa đợi đám đệ tử mở miệng, đại trưởng lão dẫn đầu, sắc mặt âm trầm lên tiếng.
“Ngày mai ở quảng trường chính, các ngươi phải xin lỗi và nhận sai với đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa, đây là mệnh lệnh của lão tổ.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn, đại trưởng lão rõ ràng cũng không muốn nói nhiều, nhưng vừa nói ra, các đệ tử đã nhốn nháo hết cả lên.
Mịa nó, bây giờ không thể động thủ, lại còn phải mịa nó xin lỗi sao?
Đám đệ tử ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, từng người không thể tin được nhìn các trưởng lão trước mặt, mặt ai cũng như gặp ma nói.
"Đại trưởng lão, người nói sai rồi phải không, chúng ta đi xin lỗi bọn chúng?"
"Đúng vậy, người bị đánh lén là chúng ta, người bị thương là chúng ta, vậy mà chúng ta phải đi xin lỗi bọn chúng?"
“Không nghe nhầm đâu, đây là mệnh lệnh của lão tổ, không ai được vi phạm.”
Nghe vậy, đại trưởng lão nghiến răng trả lời, vừa nói ra lời này, đám đệ tử đều không bình tĩnh nổi, đây mẹ nó là ý gì chứ?
Người bị chỉnh là bọn họ, người đi xin lỗi cũng là bọn họ, lẽ nào mịa nó cái gì tốt đều để Đạo Nhất thánh địa chiếm hết sao?
Trong chốc lát, ngọn lửa giận trong lòng đám đệ tử bùng nổ hoàn toàn, có người cổ họng gào lên.
“Ta không phục, dựa vào cái gì mà chúng ta phải đi xin lỗi bọn chúng, rõ ràng chúng ta mới là người bị hại mà.”
“Ta cũng không phục, đại trưởng lão, tông môn sao có thể như vậy chứ?”
"Cho dù có chết ta cũng không xin lỗi."
Đối diện với phản bác kích động của các đệ tử, đại trưởng lão lập tức bộc phát ra uy áp của một Đế Tôn viên mãn.
Áp lực như núi lớn đè xuống trên người đám đệ tử, áp lực khủng khiếp, khiến những đệ tử đang gào thét mất tiếng.
Sau khi cưỡng ép trấn áp đám đệ tử, đại trưởng lão mới lạnh lùng nói.
"Đây là mệnh lệnh của lão tổ, tất cả mọi người không có quyền cự tuyệt, ngày mai tất cả phải đi."
Nói xong, đại trưởng lão quay người rời đi, chỉ để lại đám đệ tử cắn răng đến sắp vỡ cả hàm, trong mắt đầy vẻ không cam lòng đứng tại chỗ.
Mà đi chưa được hai bước, đại trưởng lão có lẽ cũng sợ những đệ tử này nghĩ quẩn, quay lưng lại nói một câu.
"Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn."
Nói xong, không đợi đám đệ tử đáp lời, mang theo đám trưởng lão mặt mũi ai cũng khó coi cực độ, biến mất trước mặt nhiều đệ tử.
Trong lòng các trưởng lão đương nhiên cũng không cam lòng, chuyện này mịa nó chưa thấy đòi lại công đạo thì thôi, bây giờ ngược lại là Nhân Hoàng cung của bọn họ phải giao đãi cho Đạo Nhất thánh địa.
Đây là cái lý gì?
Nhưng ai ngờ được, Tề Hùng bọn họ thế mà còn thật sự náo lên đến chỗ các vị lão tổ.
Hơn nữa nói thẳng, nếu người Nhân Hoàng cung không cho cái bàn giao này, thì trước đó mọi chuyện đều vô hiệu, kể cả việc Diệp Trường Thanh tiến vào Đăng Tiên Lộ.
Đối mặt với yêu cầu của Đạo Nhất thánh địa, lão tổ của Thần tộc và Thiên tộc không nói thêm gì, chủ yếu là do lão tổ Vĩnh Dạ và lão tổ Minh tộc quản thúc.
Nói trắng ra thì vẫn là Nhân Hoàng cung không có chứng cứ trong tay, còn Đạo Nhất thánh địa thì chứng cứ đầy đủ rõ ràng.
Chỉ một câu, Nhân Hoàng cung các ngươi dám làm loạn ở chủ điện của Đạo Nhất thánh địa ta, cố ý vu oan hãm hại, đó là không cho mặt mũi Đạo Nhất thánh địa ta.
Vu oan giá họa, muốn làm gì thì làm, đủ loại chụp mũ loạn lên đầu Nhân Hoàng cung.
Thương lượng với một đám lão tổ xong, lão tổ Nhân Hoàng cung mặt đen lại, cả đêm không nói gì, chỉ ngồi im trong phòng.
Mãi đến vừa nãy, mới hạ lệnh, để các đệ tử ngày mai theo yêu cầu của Đạo Nhất thánh địa, đi xin lỗi.
Nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của lão tổ, đám trưởng lão dù không cam lòng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận