Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 684: Hảo ngôn khó khuyên đáng chết quỷ (length: 8060)

Từ đầu đến cuối đều không coi Tần Trấn ra gì, những người của Đạo Nhất tông lúc này nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Trước kia dù Tần Trấn có trào phúng, khiêu khích thế nào, Đạo Nhất tông đều có thể bỏ qua.
Nhưng hiện tại, cái tên chó chết này lại dám để mắt tới Trường Thanh, sát ý trong lòng mọi người Đạo Nhất tông có thể nói bùng nổ ngay lập tức.
"Cái đó, chư vị có gì cứ từ từ nói, đâu có phải chuyện gì to tát, Tần trưởng lão cũng thế, người ta dù sao cũng là trưởng lão Đạo Nhất tông, ngươi làm vậy quang minh chính đại... ... . . ."
Thấy tình hình không ổn, lão tổ Bạch gia vội vàng lên tiếng hòa giải, muốn làm dịu tình hình.
Chỉ là chưa đợi ông ta nói hết, Tần Trấn đã ngắt lời.
"Một tên trưởng lão tông môn rách nát thì có gì hay ho, bái nhập môn hạ ta, thì chính là đệ tử thánh địa, lẽ nào cái này còn kém hơn cái chức trưởng lão rách nát kia sao?"
Bị Tần Trấn không nể mặt mũi ngắt lời, mặt lão tổ Bạch gia cũng trầm xuống.
Về phần mọi người Đạo Nhất tông, sát ý trong mắt càng sâu hơn.
"Được rồi, nói với các ngươi làm gì, đi, gọi tiểu tử kia đến đây, ta tự mình nói với hắn."
Trong mắt Tần Trấn, Diệp Trường Thanh không thể nào từ chối được.
Trở thành đệ tử thánh địa, đó là ước mơ của vô số người ở Trung Châu, trước kia những người muốn bái nhập Kình Thiên thánh địa đơn giản là nhiều như lông trâu.
Một khi thành công, ai chẳng mừng đến phát khóc, đúng là cảm giác như mồ mả tổ tiên bốc khói xanh.
Nên hắn thấy, việc mình cho Diệp Trường Thanh cơ hội này, không những hắn không thể cự tuyệt mà còn phải quỳ xuống cảm tạ mình, cảm tạ mình cho hắn cơ hội đổi đời.
Thật vừa đúng lúc, ngay khi Tần Trấn vừa dứt lời, Diệp Trường Thanh được Bách Hoa tiên tử và Tuyệt Ảnh hộ tống đến.
Vốn cho rằng mọi người sẽ vui vẻ trò chuyện, nhưng vừa vào đại sảnh, Diệp Trường Thanh đã cảm thấy không khí có gì đó hơi lạ.
Trong đại điện không ai nói chuyện, mà Tề Hùng thì lộ rõ sát khí, còn người Bạch gia thì mặt đầy bất đắc dĩ.
Chưa để Diệp Trường Thanh hiểu rõ tình hình, Tần Trấn thấy hắn đến thì nói ngay.
"Tiểu tử, tay nghề ngươi không tệ, ta có ý thu ngươi làm đệ tử, theo ta đi thôi, sau này ngươi sẽ là đệ tử Kình Thiên thánh địa."
Hả? ? ?
Cái vẻ mặt không cho người ta từ chối kia khiến Diệp Trường Thanh ngẩn người, người này mẹ nó bị bệnh rồi à?
Nói cái gì cẩu thả vậy, mình có bao giờ muốn trở thành đệ tử Kình Thiên thánh địa của ngươi đâu?
Hơn nữa, nhìn cái dáng vẻ ban phát kia, Diệp Trường Thanh càng khó chịu nhíu mày.
Mình ở Đạo Nhất tông, mỗi ngày ăn ngon, ngủ ngon, mắc bệnh mới đi làm đệ tử cho Kình Thiên thánh địa của ngươi.
Không hề nghĩ ngợi, Diệp Trường Thanh từ chối thẳng.
"Ta nghĩ Tần trưởng lão hiểu lầm rồi, ta không có ý định gia nhập Kình Thiên thánh địa."
Diệp Trường Thanh từ chối rất thẳng thắn, không chút do dự, nghe vậy, Tần Trấn cũng ngây người.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối.
Còn Diệp Trường Thanh, lời đã nói rất chừng mực, biết thân phận của Tần Trấn, trước mắt Đạo Nhất tông tạm thời không muốn đắc tội thánh địa, nên Diệp Trường Thanh cũng coi như nể mặt hắn đủ rồi.
Nhưng có những người như thế, ngươi nể mặt hắn, hắn lại cứ thích không cần.
Sau khi ngây ra một chút, sắc mặt Tần Trấn hơi trầm xuống, nói:
"Ngươi đây là đang từ chối ta sao?"
Người này đúng là bị bệnh nặng mà, Diệp Trường Thanh cũng mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng trở nên lạnh băng.
"Chính là từ chối."
"Tốt, tốt lắm, ngươi là người đầu tiên dám từ chối Kình Thiên thánh địa ta."
"Thì sao?"
"Ngươi có biết hậu quả của việc từ chối Kình Thiên thánh địa là gì không?"
Trong lời nói ý uy hiếp đã không hề che giấu chút nào, nhưng lần này, chưa để Diệp Trường Thanh mở miệng, Tề Hùng đã nói trước.
"Đủ rồi, Tần Trấn, Đạo Nhất tông ta liên tục nhường nhịn ngươi, có thể ngươi cũng đừng có được voi đòi tiên."
Nói chuyện, Tề Hùng không hề nể nang chút nào, thấy thế, cả đám người Bạch gia cũng đau đầu.
Đạo Nhất tông làm sao vậy, trước đó không phải vẫn nhẫn nhịn được sao? Sao lần này lại đột nhiên không nhịn được nữa thế này?
Mà với tính cách của Tần Trấn, bị Tề Hùng tức giận như thế, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, một giây sau, Tần Trấn liền nổi giận quát.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước là thế nào? Đạo Nhất tông các ngươi có thể làm gì?"
Tần Trấn không tin, Đạo Nhất tông dám đối đầu với thánh địa sao? Đúng là buồn cười.
Một đám man di từ Đông Châu tới, tưởng rằng xưng vương ở Đông Châu là có thể ngang hàng với thánh địa à? Quả thực là vô tri buồn cười.
Kình Thiên thánh địa hắn để mắt thứ gì ở Trung Châu, ngoài hai đại thánh địa ra, ai dám cướp? Ai có thể từ chối?
Tiểu tử Diệp Trường Thanh này, có tay nghề đó, ta để mắt tới hắn là phúc của hắn, tên này lại còn dám từ chối, được thôi.
Tần Trấn đã quyết định, trực tiếp mang Diệp Trường Thanh về, coi như làm nô lệ.
Cho ngươi cơ hội một bước lên trời mà không muốn, thì đừng trách ta.
Tần Trấn tự nhiên không thật sự coi trọng Diệp Trường Thanh, chỉ là coi trọng tay nghề của hắn mà thôi, nói thẳng ra, trong mắt hắn, Diệp Trường Thanh cũng chỉ là một công cụ.
Đối mặt với Tần Trấn không biết sống chết, sát ý trong mắt Tề Hùng càng thêm mãnh liệt, một bên Hồng Tôn còn trực tiếp đứng dậy nói:
"Đại sư huynh, nói chuyện vô ích với hắn làm gì, trực tiếp giết chết là xong."
Nhịn tên này lâu lắm rồi, nhưng tên chó chết này hết lần này tới lần khác không biết sống chết, đã muốn chết như vậy thì dứt khoát thành toàn cho hắn.
Đạo Nhất tông không muốn trở mặt với Kình Thiên thánh địa, nhưng điều đó không có nghĩa là Đạo Nhất tông sợ Kình Thiên thánh địa.
Với tính cách của Đạo Nhất tông, nếu bị chọc tức thì dù ngươi là thánh địa thì cũng sẽ làm.
Lời của Hồng Tôn vừa thốt ra, sát ý trong lòng mọi người Đạo Nhất tông cũng như bùng nổ ngay lập tức, toàn bộ đại điện trong khoảnh khắc bị sát khí bao phủ.
Thấy vậy, lão tổ Bạch gia giật mình trong lòng, cái này không phải chuyện đùa, nếu thật sự giết Tần Trấn, Kình Thiên thánh địa chắc chắn nổi giận.
Không hề nghĩ ngợi, lão tổ Bạch gia lách người đứng giữa Tần Trấn và Hồng Tôn, tươi cười hòa giải nói.
"Chư vị bình tĩnh, bình tĩnh lại một chút, cũng đâu phải chuyện gì to tát, Tần trưởng lão cũng không có ác ý, chỉ là tiện miệng nói một chút mà thôi, thật... ... ... "
Lão tổ Bạch gia hết lời khuyên nhủ, nhưng Tần Trấn vẫn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Đứng sau lưng lão tổ Bạch gia, đối diện với sát ý ngút trời của Đạo Nhất tông, hắn cười lớn ha hả, giống như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.
"Ha ha, giết ta? Một lũ man di, các ngươi có bản lĩnh đó sao? Các ngươi dám sao? Các ngươi có biết ta là ai không? Có biết hậu quả của việc giết ta là gì không?"
"Kình Thiên thánh địa đến lúc đó sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tông môn các ngươi, người thân các ngươi, cả gia tộc các ngươi, đến lúc đó đều không ai sống sót."
"Các ngươi dám giết ta sao?"
Đến lúc này, Tần Trấn vẫn còn đang nói năng lung tung, nghe thấy lời này, trong mắt lão tổ Bạch gia cũng thoáng hiện lên một tia tức giận, đây là loại ngu xuẩn gì vậy, ngươi mẹ nó có thể đừng làm chết được không?
Đúng là lời hay khó khuyên con quỷ đáng chết! Ngươi không thấy tình thế trước mắt sao? Đạo Nhất tông người ta chỗ nào có vẻ đùa giỡn? Ngươi thật sự cho rằng người ta không dám giết ngươi sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận