Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1073: Không thể trở về viện binh (length: 7904)

Vương Mãn nhìn cục diện trước mắt, dù là hắn cũng nhất thời có chút không biết phải ứng phó thế nào.
Thực lực của Nhân tộc hiện giờ mạnh thật đấy, nhưng còn lâu mới đủ sức đối đầu với toàn bộ các chủng tộc.
Ngay khi Vương Mãn đang trầm tư, Hiển Ảnh trận bàn đột nhiên phát sáng, sau khi kết nối, liền thấy Dư Mạt nóng nảy nói:
"Sư đệ, Tinh Linh tộc bên kia báo tin, nói Cổ tộc đang tiến về chỗ các ngươi."
Nghe vậy, Vương Mãn không hề đổi sắc mặt, cười khổ một tiếng nói:
"Chỉ sợ không chỉ có Cổ tộc đâu."
"Chuyện gì xảy ra?"
Dư Mạt lập tức có cảm giác chẳng lành, lời của Vương Mãn là có ý gì? Nghe vậy, Vương Mãn cũng không giấu diếm, nói thẳng không hề kiêng kỵ:
"Tổ địa hiện tại đã bị các tộc bao vây tứ phía rồi, e rằng mấy đại bá chủ khác cũng đã sớm ngấm ngầm liên thủ, mục đích chính là tiêu diệt Nhân tộc ta."
"Cái này..."
Lời này vừa thốt ra, Dư Mạt ngây người.
Năm đại bá tộc khác liên thủ, vậy chẳng phải là đồng nghĩa với việc Nhân tộc muốn đơn thương độc mã đối đầu với tất cả các chủng tộc trong Hạo Thổ thế giới?
Điều này sao có thể?
Tuy rằng Nhân tộc cũng có các tộc phụ thuộc, nhưng đừng quên rằng người ta cũng có, năm đại bá tộc liên thủ, cơ hồ đã bao gồm hơn sáu thành chủng tộc của Hạo Thổ thế giới rồi.
Số còn lại là một số chủng tộc trung lập, căn bản không thể thay đổi cục diện gì, bọn họ cũng tuyệt đối không dám nhúng tay vào.
Tranh đấu giữa các bá tộc, sao có thể để bọn họ can thiệp vào được.
Huống chi đây lại là năm đại bá tộc liên thủ, cùng nhau đối phó Nhân tộc.
Sắc mặt khó coi trầm ngâm một lát, rất nhanh, Vân Tiên Đài, Tề Hùng, Vân La thánh chủ cùng một đám lão tổ đều chạy tới, xem ra bọn họ bên kia giống như đã dừng hành động.
Cũng đúng, nhà cửa còn không giữ được thì lấy đâu ra tâm trạng bận tâm chuyện khác, huống chi, năm đại bá tộc liên thủ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
"Một lũ chó má, bọn chúng mò đến nhau từ bao giờ vậy?"
"Bây giờ phải làm sao?"
"Về cứu viện thôi, tổ địa không thể sai sót được, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng."
Ý nghĩ đầu tiên của các lão tổ đều là về cứu viện, đến mức Cổ tộc thì chắc chắn phải từ bỏ rồi.
Cứ bảo toàn tổ địa của mình trước đã.
Nhưng ngay khi các lão tổ quyết định về cứu viện, Diệp Trường Thanh bên cạnh Vương Mãn đột nhiên nói:
"Không thể về cứu viện."
"Ừm? ? ? Trường Thanh tiểu tử, ý của ngươi là gì?"
Các lão tổ không hiểu, lúc này mà không về cứu viện, chẳng phải là muốn dâng tổ địa cho người ta? Điều này sao có thể?
Tổ địa chính là căn cơ của một tộc, không có khí vận, Nhân tộc đừng nói phát triển, có lẽ chẳng bao lâu sẽ suy vong mất thôi.
Đối mặt với sự nghi hoặc của các lão tổ, Diệp Trường Thanh sắc mặt nghiêm túc nói:
"Không thể về cứu viện, về cứu viện chỉ có đường chết, các vị lão tổ, giả sử năm đại bá tộc kia thật sự liên thủ, vậy lúc này dù các vị có về cứu viện, liệu có lòng tin bảo vệ tổ địa sao?"
"Cái này..."
Câu hỏi của Diệp Trường Thanh khiến các lão tổ đều trầm mặc, có lòng tin sao? Hiển nhiên là không.
Chưa kể đến chuyện khác, chỉ riêng chênh lệch cảnh giới Đại Đế thôi cũng quá lớn.
Năm đại bá tộc, dù Yêu tộc đã bị đánh phế đi, nhưng hợp lại thì số lão tổ Đại Đế cũng phải trên 50 người.
Còn Nhân tộc đâu, tính toán cả vào cũng chỉ có 13 người, chênh lệch này đừng nói hi vọng, nhìn thế nào cũng không có phần thắng.
Tuy rằng khoảng thời gian này, ba đại thánh địa đột phá cảnh giới Đại Thánh không ít, nhưng mới lên cấp Đại Đế thì vẫn chưa có ai.
Không còn cách nào, cần có thời gian.
Thấy các lão tổ im lặng, Diệp Trường Thanh nói tiếp:
"Cho nên, cho dù về cứu viện cũng không giải quyết được gì, thậm chí, địch nhân có khi còn mong chúng ta về cứu viện ấy chứ, đến lúc đó thì chúng có thể nhất cử tiêu diệt chúng ta."
Lời Diệp Trường Thanh không phải không có lý, mà đây cũng chính là ý đồ của năm đại bá tộc kia, chỉ là hiện tại bọn họ còn không biết, trong tổ địa của Nhân tộc, căn bản không có bao nhiêu người.
Nghe Diệp Trường Thanh nói, các lão tổ tỉnh táo lại, Tề Hùng mở miệng hỏi:
"Vậy theo ý của ngươi, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?"
"Từ bỏ tổ địa."
Diệp Trường Thanh không chút do dự nói.
"Cái gì?"
Chỉ là vừa thốt ra lời này, các lão tổ đã trực tiếp kinh ngạc, từ bỏ tổ địa? Thế thì chẳng phải là bị người ta tiêu diệt hoàn toàn à?
Các lão tổ hoàn toàn không tin Diệp Trường Thanh lại nói ra những lời này, nhưng Diệp Trường Thanh đã nói vậy thì chắc chắn có đạo lý của mình.
"Các vị lão tổ, xét tình hình trước mắt, tổ địa chỉ có thể trở thành gánh nặng."
"Tổ địa còn, thì chẳng khác nào chúng ta bị vây ở đây, năm đại bá tộc chỉ mong muốn có kết quả này."
"Bây giờ tổ địa đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là một sự vướng bận."
"Không có tổ địa, một tộc khí vận..."
"Ta đâu nói bỏ hẳn, chỉ là tạm thời thôi."
"Năm đại bá tộc liên thủ, đối đầu trực diện, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ, mà lúc này, bọn chúng đã dồn toàn bộ lực lượng vào tổ địa của Nhân tộc ta, chi bằng cứ giao tổ địa cho bọn chúng."
"Ta nghĩ, bọn chúng hiện tại hẳn là phòng thủ hậu phương trống rỗng rồi nhỉ, bọn chúng muốn tổ địa của chúng ta, vậy chúng ta có thể..."
Hả? ? ?
Nghe theo lời Diệp Trường Thanh, các lão tổ cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại, ánh mắt dần dần sáng ngời.
Ý tưởng này không tệ, đối đầu trực diện không được thì ta cứ đánh du kích với ngươi.
Tổ địa ta từ bỏ, Khí Vận Kim Long cũng cho ngươi, mà tổ địa của các ngươi hiện tại chắc cũng không có mấy ai đúng không, đổi một lượt tổ địa ta đâu có lỗ.
Hơn nữa, không có sự ràng buộc của tổ địa, nói trắng ra là, không gian phát huy của mọi người sẽ càng lớn hơn.
Đến lúc đó, dù năm đại bá tộc muốn ra tay với Nhân tộc thì cũng phải tìm ra họ trước đã.
Cái này cũng giống như đám sơn tặc thổ phỉ thời xưa thôi.
Thực lực rõ ràng không bằng triều đình, nhưng triều đình muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng lại cực kỳ khó khăn, vì sao?
Bởi vì người ta không có chỗ ở cố định, đánh không lại thì ta chui vào rừng sâu núi lớn, cho dù ngươi có mấy chục vạn đại quân thì cũng làm được gì ta?
Ta bốn biển là nhà, đi đâu cướp đó, triều đình làm khó dễ gì được ta?
Nói trắng ra cũng là một đạo lý, cho nên, Diệp Trường Thanh mới nói, theo tình hình trước mắt, tổ địa chỉ là một sự vướng bận, thay vì cố thủ thì thà bỏ quách đi.
Đến lúc đó không có sự trói buộc của tổ địa, vậy chẳng phải là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Với bản lĩnh của Nhân tộc họ, đến lúc đó tìm được cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, cũng không phải là không có khả năng phá cục.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, cái tổ địa này không thể giữ, chỉ có thể từ bỏ.
"Nhưng mà... Chúng ta không quay về thì các ngươi làm sao bây giờ?"
Lúc này, Dao Trì thánh chủ hỏi, bọn họ thì không sao, còn Diệp Trường Thanh, Vương Mãn thì sao?
Bốn phía tổ địa hiện tại đã bị các tộc vây quanh, muốn xông ra ngoài thì gần như không có khả năng, nếu đám người kia không về cứu viện, chẳng phải là Diệp Trường Thanh họ sẽ đi vào đường chết hay sao.
Nghe vậy, lông mày của Tề Hùng đám người lại càng nhíu chặt, đúng vậy, Diệp Trường Thanh họ phải xử lý như thế nào.
Ngược lại là bản thân Diệp Trường Thanh, đối với chuyện này chẳng hề lo lắng, nhếch miệng cười một tiếng, thần bí nói:
"Yên tâm, ta và tam sư huynh đã sớm chuẩn bị rồi."
"Chuẩn bị?"
"Tam sư huynh? Là thằng nhóc Từ Kiệt kia?"
"Hai đứa các ngươi đã chuẩn bị gì? Sao chúng ta không hề hay biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận