Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1160: Tốt sư đệ (length: 7697)

Diệp Trường Thanh biết, nếu không để bọn họ có được miếng này, có lẽ chuyện này thật sự không xong.
Cứ bị nhớ mãi trong lòng, thà chủ động ra tay còn hơn, một bữa cơm, đành phải đồng ý thôi.
Về chuyện này, Mạc Du bọn người gọi là hưng phấn tột độ.
Thật đúng là “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” a, vốn còn nghĩ làm sao ăn được miếng cơm nóng này đây, ai ngờ mới vừa quay đầu đã thành hiện thực.
Lúc này, mọi người tự nhiên gật đầu lia lịa, sợ chỉ chậm một chút Diệp Trường Thanh đổi ý.
Còn việc mỗi ngày chỉ có thể cho một người thỏa mãn, ai mạnh ai yếu không thành vấn đề, chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi.
Dù sao cơm đã có, ăn sớm ăn muộn cũng như nhau.
"Vậy chư vị sau này cũng đừng nhìn chằm chằm Sơn Hổ nữa, thằng bé thật muốn phát điên mất."
Lời này không sai chút nào, bây giờ Sơn Hổ đã hoàn toàn tê liệt.
Đến cả cửa sân cũng không dám ra, nào còn cái bóng dáng ngông cuồng trước kia, sắp bị các phong chủ bức cho phát điên rồi.
Nghe vậy, Mạc Du bọn người liên tục gật đầu.
"Không có đâu, sau này sẽ không."
Vấn đề ăn uống đã giải quyết, bọn họ đương nhiên sẽ không làm thế nữa.
Tiễn mọi người đi, Diệp Trường Thanh chỉ bảo ai muốn ăn, trưa nói trước một tiếng là được, còn trình tự thế nào, tự bọn họ quyết định là được.
Mọi người vừa rời đi, dọc đường đã bắt đầu bàn nhau chuyện ai trước ai sau.
Chỉ là lần này, các sư huynh đệ đều không chút để ý, dù sao trước sau cũng không khác gì nhau, ăn sau chưa chắc đã là chuyện xấu.
Cuối cùng Mạc Du chọn là người đầu tiên, dù sao hắn đã hứa với vợ mình, nếu không mang nàng đi ăn được miếng này, dù có xảy ra chuyện lớn cũng mặc.
Về việc này, mọi người cũng không phản đối, ai muốn ăn cứ ăn trước thôi.
Thế mà, điều Mạc Du tuyệt đối không ngờ đến là, hắn vừa mới về Bách Thảo phong, mới bước vào cửa đã thấy Hồng Tôn đang ngồi tán gẫu với vợ mình trong sân.
"Sư huynh?"
Thấy Hồng Tôn, mí mắt Mạc Du không kiềm được mà giật lên, ta thao, sao lão già này lại tới đây? Nhìn bộ dạng này, chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Còn Hồng Tôn thì thấy vậy, nhiệt tình lên tiếng gọi.
"Ôi chà, sư đệ về rồi à, lại đây lại đây, mau vào ngồi, hôm nay sư huynh không có việc gì, tiện đường tới thăm đệ chút thôi."
"Vậy ta đúng là phải cảm ơn sư huynh nhiều à."
"Người một nhà cả, khách sáo làm gì."
Hồng Tôn ngược lại rất nhiệt tình, nhưng Mạc Du trong lòng thì không hề chắc chắn, rốt cuộc con hàng này muốn làm gì?
Hắn nói vậy rõ ràng là có chuyện, mà theo kinh nghiệm nhiều năm của Mạc Du, mỗi lần Hồng Tôn thế này, cơ bản là không có chuyện tốt.
Mạc Du lo lắng nói chuyện với Hồng Tôn, chủ yếu là Hồng Tôn nói, Mạc Du nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Một bên đạo lữ của Mạc Du thấy hai người trò chuyện, bồi không lâu bèn lấy cớ đứng dậy rời đi.
Chờ đạo lữ Mạc Du vừa đi, Hồng Tôn liền nhếch mép cười, Mạc Du lập tức căng thẳng lên.
"Có gì thì nói đi, đừng có cười kiểu đó, ta sợ."
"Hắc hắc, cho nên ta nói rồi, người hiểu ta nhất chính là sư đệ mà."
"Mau nói đi."
"Nghe nói hôm nay sư đệ có được một suất ăn cơm?"
Hả? ? ?
Vừa nghe câu này, Mạc Du lập tức tim chìm xuống, lão già này biết rồi à? Mình mới vừa từ Thực đường về mà.
Nhưng hắn không biết, lúc nãy ở Thực đường, Hồng Tôn đã trốn ở gần đó, nghe thấy hết những gì Diệp Trường Thanh nói.
Nghe Diệp Trường Thanh thế mà đưa ra cam kết như vậy, Hồng Tôn sao có thể nhịn được.
Tuy nói hắn đã ăn rồi, nhưng cái thứ này có thể đủ được sao? Đã có cơ hội thì sao lại không ăn thêm một bữa nữa?
Thế nên, gần như không do dự, Hồng Tôn liền chạy đến chỗ Mạc Du, ai bảo Mạc Du có nhược điểm nằm trong tay hắn chứ.
Nhìn Hồng Tôn đang nở nụ cười, Mạc Du liền lắc đầu cự tuyệt nói.
"Không được, những thứ khác có thể nói, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được."
Đùa à, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, Mạc Du sao cam tâm nhường cho người khác chứ.
Hơn nữa, mà mang cái lão già này cùng đi ăn, vậy thì mình còn ăn được cái rắm gì.
Thấy vậy, Hồng Tôn cũng không bất ngờ, cười như không cười nói.
"Há, không được sao sư đệ?"
"Không được, duy chỉ chuyện này thì tuyệt đối không được."
"Vậy nếu đệ đã nói thế, chuyện hồi ở Đông Châu, có lẽ ta phải nói rõ với đệ muội."
"Ngươi... . . Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Sao có thể là uy hiếp được, ta và đệ muội tình cảm sâu đậm, không đành lòng thấy nàng bị ai đó lừa gạt, cho nên mới chủ động nói cho nàng biết thôi, có vấn đề gì không?"
"Ngươi... ..."
Thấy Hồng Tôn tràn đầy tự tin, Mạc Du tức đến nghiến răng.
Mẹ nó, lão già này, còn nhắc lại chuyện năm đó.
Cũng chỉ một lần ngoài ý muốn như thế, mà để lão già Hồng Tôn vô tình biết được, chuyện này hắn vẫn cứ níu lấy đến tận hôm nay không buông.
Mà Hồng Tôn thì không hề vội vàng, ở Đông Châu hồi đó hắn đã nói, bí mật này a, hắn ăn cả đời.
"Thật ra mà nói, người như ta rất dễ mua chuộc, một bữa cơm có thể bịt được miệng của ta, sư đệ có muốn cân nhắc lại cho kỹ xem không."
"Ta... . . Ngươi... . . . . ."
Mạc Du tức đến mặt mày trắng bệch, thầm nghiến răng, do dự một hồi, cuối cùng mới hung hăng lên tiếng nói.
"Được, nhưng ta có điều kiện."
"Sư đệ cứ nói đừng ngại."
"Thứ nhất không được tranh giành."
"Được, điểm này sư đệ yên tâm, dù sao sư huynh ta cũng là người tao nhã mà."
A, ngươi tao nhã á? Nghe vậy, Mạc Du khinh bỉ, ngươi nhìn từ trên xuống dưới xem, có chỗ nào là có liên quan đến chữ tao nhã không?
Nhưng Mạc Du cũng không xoắn xuýt, dứt khoát nói tiếp.
"Thứ hai, cơm tùy ngươi ăn, đồ ăn ngươi chỉ có thể ăn một phần năm."
"Ngươi... ... . ."
"Đây là giới hạn cuối cùng, không thì cùng chết."
Mạc Du kiên định nói, hắn khó khăn lắm mới có cơ hội này, để cho lão già này ăn một phần năm, đã là quá nể mặt hắn rồi.
Nếu không phải con hàng này nắm thóp mình, mẹ nó hắn làm sao có thể chịu khuất phục.
Thấy Mạc Du vẻ mặt kiên quyết, Hồng Tôn cũng gật đầu đồng ý.
"Được."
"Thứ ba, từ nay về sau không dùng chuyện năm đó ra nói, nếu không ta thà cùng chết."
"Được."
Thấy Hồng Tôn đều gật đầu, Mạc Du nghiến răng hẹn rõ với hắn ngày đi ăn.
Đến hôm sau vào bữa tối, Mạc Du dẫn vợ đến Thực đường, nhưng vừa vào cửa đã thấy Hồng Tôn bê bát to ở đó ăn như hổ đói.
"Ngươi mẹ nó còn ăn cái gì nữa?"
Mình chẳng phải đã đồng ý với hắn rồi sao? Sao con hàng này vẫn còn tới xếp hàng mua cơm ăn?
Nghe vậy, Hồng Tôn mơ hồ trả lời.
"Ta sợ lát nữa ăn không đủ no."
Hả? ? ?
Con hàng này đúng là không chịu thiệt một chút nào mà, nhưng Hồng Tôn thì không để ý, nhếch miệng cười nói với Mạc Du.
"Sư đệ cứ đi trước đi, sư huynh ăn xong sẽ đi tìm đệ."
Nghe vậy, Mạc Du thậm chí còn không thèm để ý tới hắn, đây quả là một tên tham lam vô độ.
Con hàng này mà không đọa nhập ma đạo, thật tình mà nói, Mạc Du rất không tán thành.
Bởi vì từ đầu đến chân, lão già này không có một chỗ nào không hợp với ma đạo, nếu hắn dấn thân vào ma đạo, Mạc Du thề là không thèm chơi cùng, chắc chắn là một lão ma đầu tuyệt thế.
Đáng tiếc, cứ thế mà lại đi chính đạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận