Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1336: Tông môn làm cái Thực đường? (length: 7830)

Thu Bạch Y dứt khoát gật đầu đồng ý, điều này làm Diệp Trường Thanh có chút bất ngờ.
Ánh mắt dừng trên người nữ nhân này, Diệp Trường Thanh rất muốn biết, nữ nhân này định làm gì.
Còn Thu Bạch Y khi phát hiện Diệp Trường Thanh đang nhìn mình thì lại dịu dàng mỉm cười, khiến Diệp Trường Thanh im lặng.
Nữ nhân này có vấn đề.
"Ngươi còn có yêu cầu gì không?"
Thu Bạch Y cười hỏi, Diệp Trường Thanh quả quyết lắc đầu.
"Không có."
Đầu óc bây giờ hơi rối, nữ nhân này chắc chắn đang kìm nén điều gì đó, Diệp Trường Thanh cần suy nghĩ kỹ hơn.
Thấy vậy, Thu Bạch Y cười nói với vị trưởng lão Đại Đế bên cạnh.
"Ngươi dẫn Trường Thanh đi bố trí động phủ theo tiêu chuẩn tốt nhất, ngoài ra, từ giờ nhà bếp sẽ do hắn quản, ba người đi theo hắn cũng do Trường Thanh phụ trách."
Hả? ? ? Trường Thanh? Mẹ nó, khi nào thì chúng ta thân quen vậy rồi?
Diệp Trường Thanh mặt lộ vẻ quái dị liếc nhìn Thu Bạch Y, nữ nhân này rất không bình thường.
Còn Thu Bạch Y đối diện với ánh mắt Diệp Trường Thanh lại mỉm cười.
Khiến Diệp Trường Thanh vội vã đi theo vị trưởng lão Đại Đế kia rời đi.
Nhìn Diệp Trường Thanh vội vã rời đi, Thu Bạch Y mỉm cười đầy ẩn ý.
"Tìm một đạo lữ làm đầu bếp hình như cũng không tệ, đàn ông biết nấu ăn quả thật rất đẹp trai."
Diệp Trường Thanh không nghe thấy câu này, dưới sự sắp xếp của vị trưởng lão Đại Đế, Diệp Trường Thanh nhanh chóng có được động phủ riêng.
Quy cách tương đương với Thu Bạch Y, thậm chí còn tốt hơn cả những trưởng lão Đại Đế khác.
"Diệp Trường Thanh, ngươi xem có vừa ý không, nếu có yêu cầu khác cứ nói với ta."
Sau khi dẫn Diệp Trường Thanh đi xem một vòng, vị trưởng lão Đại Đế ân cần hỏi, nghe vậy Diệp Trường Thanh gật đầu.
Không có yêu cầu gì, rất tốt.
Sau đó hai người lại nhàn nhã hàn huyên vài câu, chủ yếu là hỏi thăm hôm nay Diệp Trường Thanh còn làm cơm không.
Hễ nghĩ tới hương vị của món ăn kia, vị trưởng lão Đại Đế liền không nhịn được nuốt nước miếng.
"Ngày mai đi, hôm nay cần chuẩn bị một chút, đúng rồi, vấn đề nguyên liệu nấu ăn thì sao?"
Nguyên liệu nấu ăn đương nhiên không thể để Diệp Trường Thanh tự lo liệu, nghe vậy, vị trưởng lão Đại Đế vội nói.
"Nhìn ta này, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên, vấn đề nguyên liệu không cần lo, trong tông môn cũng có nuôi một số linh thú, sau này nếu cần tông môn sẽ tìm cách."
"Ừm, vậy là tốt rồi, à đúng rồi, Tinh Thú cũng có thể ăn, hơn nữa hương vị rất ngon."
Yêu tộc, Ma tộc, linh thú có thể không dễ làm, nhưng Tinh Thú thì đơn giản hơn nhiều, dù sao thứ này không đáng giá, cũng chẳng ai để ý tới Tinh Thú.
Chỉ là nghe vậy, vị trưởng lão Đại Đế nhíu mày, Tinh Thú nàng biết chứ, nhưng mà thứ đồ đó có thể ăn sao?
"Tinh Thú có thể ăn?"
Trước đây cũng có không ít linh trù sư, dù là linh trù sư cấp Thánh cũng đã từng thẳng thắn nói rằng, thịt Tinh Thú đắng chát, khó nuốt, không có giá trị gì về mặt ẩm thực.
Nhưng bây giờ Diệp Trường Thanh lại nói Tinh Thú có thể ăn.
Về việc này, Diệp Trường Thanh chỉ cười nói.
"Nếu có cách lấy được thì thử một lần là biết."
"Vậy được, Tinh Thú không khó kiếm, lát nữa ta sẽ đích thân đi Vô Tận Tinh Hải một chuyến."
"Ừm."
Ngày mai chính thức bắt đầu, không đợi bao lâu vị trưởng lão Đại Đế tự mình rời đi, chủ yếu là do Diệp Trường Thanh ám chỉ quá rõ ràng.
Đợi sau khi vị trưởng lão Đại Đế đi rồi, Lý Thiết Ngưu, Lý Thiết Đản, còn có vị linh trù sư kia đều vây quanh Diệp Trường Thanh, Lý Thiết Ngưu hỏi.
"Lão đại, giờ chúng ta phải làm sao?"
"Tạm thời đi không được, đi từng bước tính."
Nghe vậy, ba người cũng không cảm thấy bất ngờ, Thu Bạch Y không thả người cũng là bình thường, giống như lúc trước Khuê Xà vậy.
Chỉ là nữ nhân này khác với Khuê Xà.
Nhìn động phủ xa hoa không tưởng tượng nổi xung quanh, hơn nữa trong động phủ còn có đủ loại linh quả tươi ngon, đan dược do Thu Bạch Y cố ý sai người mang tới.
Ba người đều cảm thấy kỳ lạ, chúng ta mịa nó giờ là tù nhân sao? Sao lại có đãi ngộ này?
"Động phủ này... ."
"Ta cũng không biết nữ nhân kia đang bày trò gì, chờ xem thế nào rồi tính."
"Ừm."
Ba người đương nhiên đều lấy Diệp Trường Thanh làm trung tâm, Diệp Trường Thanh nói sao, họ liền làm vậy.
Sau đó, Diệp Trường Thanh lại sắp xếp một số việc ở nhà bếp cho ba người, ngày mai sẽ phải nấu cơm cho Bạch Tùng Cốc.
Toàn bộ Bạch Tùng Cốc từ trên xuống dưới, số lượng đệ tử đông đảo, phải có đến vài chục vạn.
Chắc chắn không thể làm hết được số lượng đó, Diệp Trường Thanh đã nói với Thu Bạch Y rằng, đồ ăn cho các đệ tử, chấp sự, mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa chỉ làm 3 vạn phần.
Còn trưởng lão Đại Đế, Thu Bạch Y thì mỗi bữa đều có, bất quá cũng là cơm tập thể.
Về việc này, Thu Bạch Y cũng không hề từ chối, rất sảng khoái đồng ý.
Điều này khiến Diệp Trường Thanh càng thêm khó hiểu, không phải chứ, nữ nhân này dễ nói chuyện vậy sao? Yêu cầu của mình gần như là được đáp ứng hết.
Thế nhưng cô ta càng như vậy, Diệp Trường Thanh lại càng không chắc chắn, mịa nó ta là bị ngươi bắt tới, ngươi đối với ta như vậy, có phải là có chút không hợp lý hay không.
Diệp Trường Thanh không hiểu suy nghĩ của Thu Bạch Y, còn việc tông môn muốn làm một cái Thực đường cũng nhanh chóng lan ra khắp Bạch Tùng Cốc.
Bạch Tùng Cốc là một tông môn chỉ tuyển nữ giới, từ cốc chủ Thu Bạch Y, trưởng lão Đại Đế đến những đệ tử bình thường đều là nữ nhân.
Lúc này, khắp nơi ở Bạch Tùng Cốc, đều có thể thấy những nữ đệ tử tụ tập thành từng nhóm ba, năm người, nói về chuyện Thực đường.
"Tông môn sao đột nhiên lại muốn làm một cái Thực đường?"
"Cái gì mà đột nhiên, vốn dĩ vẫn luôn có mà."
"Vậy ngươi có đi chưa?"
"Ta sớm đã tích cốc, đi Thực đường làm gì?"
Bạch Tùng Cốc trước đó không phải là không có Thực đường, nhưng hầu như không có ai đến, toàn tu sĩ, ai rảnh rỗi đi ăn mấy thứ ngũ cốc rau màu này chứ.
Cho nên các đệ tử rất khó hiểu khi tông môn đột nhiên làm một Thực đường, làm thứ này để làm gì.
Nhưng cũng có những đệ tử có tin tức nhanh nhạy hơn đã giải thích cho mọi người.
"Mấy người không biết à, ta nghe nói là do cốc chủ bắt một linh trù sư từ bên ngoài về, chính là cái tiểu soái ca từng khiến Khuê Xà, Lệ Huyết bạo tẩu trước kia, nghe nói hắn là một linh trù sư."
"Hơn nữa a, Thực đường này bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ nấu hai bữa cơm, mỗi lần chỉ có 3 vạn phần, cho nên nếu chúng ta muốn đến thử, thì phải cướp được mới có phần, không thì muốn ăn cũng không được đâu."
"Còn có hạn lượng?"
Làm một cái Thực đường đã chẳng giống ai, còn mẹ nó hạn lượng nữa?
Hơn nữa còn giới hạn 3 vạn phần? Các đệ tử Bạch Tùng Cốc đều xem thường, căn bản không có ai đến ăn đâu, còn hạn cái gì lượng?
Ngươi nghĩ đó là ăn thiên tài địa bảo gì à, mà mọi người tranh nhau như vịt vậy, chỉ là đồ ăn bình thường, hơn nữa lại còn là cơm tập thể, có gì mà lạ chứ.
"Đừng để đến ngày mai chẳng có ai tới, vậy thì có ý."
"Ha ha, ngươi nói vậy ta cũng tò mò rồi, ngày mai đến xem thử."
Bây giờ còn hạn chế số lượng này nọ, đừng để đến ngày mai không có ai tới ăn cơm thì đúng là trò cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận