Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 667: Ngươi trời sinh cũng là khối này liệu (length: 7976)

Nghe quản sự nói vậy, Diệp Trường Thanh cười cám ơn.
"Không sao, chỉ cần quản sự đưa ta vào hoàng cung là được."
"Cái đó thì không vấn đề gì, Diệp công tử theo ta đi đăng ký một chút, nói là người giúp việc bếp núc là được."
Chủ quản ngự thiện phòng tìm một người giúp việc bếp núc là chuyện hợp lý.
Hơn nữa, liên quan tới thân phận của Diệp Trường Thanh, quản sự cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa, cho dù có người trong cung đi dò xét, cũng không tra ra được gì.
Lại tán gẫu vài câu, quản sự liền cáo từ rời đi, còn Diệp Trường Thanh và Bách Hoa tiên tử thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đi theo quản sự kia, Diệp Trường Thanh dễ dàng tiến vào hoàng cung.
Những việc cần đánh tiếng, quản sự đã sớm chuẩn bị xong, nên trên đường đi không gặp phải phiền phức gì.
Chỉ là sau khi vào ngự thiện phòng, quản sự có chút bất đắc dĩ nói.
"Thật ra thì ngự thiện phòng này phần lớn thời gian đều bỏ trống, bệ hạ rất ít khi dùng bữa, trừ một vài dịp đặc biệt, hơn nữa, thân phận Diệp công tử hiện giờ là người giúp việc bếp núc ngự thiện phòng, trong cung không thể tùy ý đi lại."
Đại Uyên hoàng đế cũng là tu sĩ, tu vi cũng không thấp, tuy không đến Thánh cảnh, nhưng cũng đạt Thiên Nhân cảnh viên mãn.
Cho nên ngày thường gần như không dùng bữa, ngự thiện phòng cũng vì vậy mà vắng vẻ lâu ngày.
"Không sao, ta ở lại đây là được."
Diệp Trường Thanh cũng không định tự mình ra tay, dù sao tông chủ nói sẽ gặp lại ở hoàng cung, đợi đến lúc hạ bệ Đại Uyên hoàng đế, mình lại xuất hiện cũng được.
Tính toán một chút, chắc mình là người đầu tiên vào cung, cũng không biết những người khác thế nào.
Nhưng cũng không quá lo lắng, với bản lĩnh của mọi người, vào một cái hoàng cung cũng không phải là chuyện khó khăn.
Diệp Trường Thanh rất tin tưởng vào mọi người của Đạo Nhất tông.
Thực tế đúng là như vậy, ngoại trừ Lâm Lạc Trần vẫn còn đang bị đuổi bắt, những người khác đều đã bắt đầu hành động lẻn vào hoàng cung.
Triệu Chính Bình từ khu nhà hát đi ra, vừa hay gặp Từ Kiệt, người cũng vừa có một đêm phong lưu.
Hai sư huynh đệ liếc nhau, cũng không nói gì, mỗi người rời đi một hướng.
Đi đến bên ngoài một tòa nhà, nơi này nghe nói là chỗ của Nội Vụ Phủ, cũng là chuyện Triệu Chính Bình nghe được từ miệng mấy cô nương hôm qua.
Hoàng cung muốn tuyển người nào đều do Nội Vụ Phủ phụ trách.
Nói là đi tìm hiểu tình hình, thì tất nhiên là đi tìm hiểu tình hình rồi, còn những chuyện khác chẳng qua là tiện thể chơi bời mà thôi.
"Ừm? Thái giám?"
Vừa vào cửa đã thấy tuyển thái giám, Triệu Chính Bình ngẩn người, vốn định kiếm cái thân phận công nhân gì đó, nhưng không ngờ lúc này trong cung chỉ tuyển thái giám, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ như đang rất gấp, thiếu người.
Cũng phải thôi, dù sao người đàn ông bình thường nào, nếu không bị dồn vào đường cùng, ai lại muốn đi làm một tên thái giám chứ.
"Đến xin làm thái giám à?"
Nhìn Triệu Chính Bình đang đứng ở cửa, một lão thái giám giọng the thé chủ động tiến lên hỏi.
Lão cũng hết cách, trong cung thiếu người quá, bên trên đã giục mấy lần rồi, nhưng người đến xin vẫn ít.
Dù có nâng đãi ngộ lên, thì một ngày cũng chẳng được mấy người.
Lúc này nhìn thấy Triệu Chính Bình đang đứng ngẩn người tại chỗ, lão thái giám bèn chủ động lên tiếng bắt chuyện.
"Cậu kia, cậu đừng có xem thường cái nghề thái giám chúng ta nhé, tuy nói làm thái giám phải mất mát một số thứ, nhưng có thể đổi lấy cả đời vinh hoa phú quý, còn hơn nhiều so với cậu lang bạt bên ngoài, dù sao thì chúng ta cũng xem như gia nô của hoàng thất mà…"
Lão thái giám không ngừng giới thiệu về những cái lợi khi làm thái giám cho Triệu Chính Bình.
Còn Triệu Chính Bình lúc này trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cái nghề thái giám này có vẻ cũng không tệ nhỉ, đương nhiên, Triệu Chính Bình thì không đời nào chịu mất đi cái kia được.
Nhưng cũng không sao cả, hắn có Tỏa Dương công Hóa Cảnh, trực tiếp một chiêu "súc dương nhập phúc" chẳng phải là có thể che giấu sao?
Hay đấy chứ, nghĩ tới đây, hai mắt Triệu Chính Bình sáng lên, lúc này giả bộ nói với lão thái giám.
"Công công nói có lý, tiểu nhân từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, thật ra những lời công công nói… tiểu nhân từ bé đã tự mình xuống tay rồi."
"Ừm? Ngươi đã tịnh thân rồi à?"
Nghe vậy, lần này đến lượt lão thái giám ngẩn người, nhưng lập tức mừng rỡ, tịnh thân rồi thì tốt quá.
Nếu giờ mới làm thì có khi phải dưỡng một thời gian mới có thể khỏe, đằng này đã tịnh thân rồi thì trực tiếp có thể vào cung luôn rồi.
"Tốt, tốt, tốt, ngươi theo ta."
Vẻ mặt đầy vui mừng nhìn Triệu Chính Bình, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Bị một lão thái giám nhìn chằm chằm như vậy, thật sự thì Triệu Chính Bình trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng vì vào được cung, tạm thời nhịn một chút vậy.
Một mạch đưa Triệu Chính Bình vào một gian phòng, lão thái giám cười nói.
"Nào, cởi quần ra cho ta xem nào."
Dù sao cũng là lần đầu, Triệu Chính Bình vẫn còn ngại ngùng, thấy mặt hắn có chút đỏ bừng, lão thái giám cũng đoán ra được điều gì, cười an ủi.
"Không sao, ta và ngươi đều không còn là đàn ông, không có gì phải xấu hổ."
"Mẹ kiếp, ngươi mới không phải là đàn ông, cả nhà ngươi đều không phải là đàn ông, thằng cha nhà ngươi ngày nào buổi sáng cũng một cây ngọc trụ trời mây."
Trong lòng Triệu Chính Bình mắng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, lẳng lặng thi triển Tỏa Dương công, rồi chậm rãi tụt quần xuống.
Kéo quần xuống đến đầu gối, lão thái giám lúc này thì vẻ mặt kinh ngạc bước tới, gần như dán vào hạ thân Triệu Chính Bình để quan sát tỉ mỉ.
Vừa dò xét, còn vừa tặc lưỡi tán dương.
"Tặc tặc, cái này là do tự ngươi làm hả?"
"Ừm….Có vấn đề gì không công công?"
Nghe vậy, tim Triệu Chính Bình thắt lại, lẽ nào lão già này đã nhìn ra cái gì rồi? Trong bóng tối đã sẵn sàng hành động.
Một khi bị bại lộ thì sẽ giết chết lão già này trước.
Nhưng ngay giây sau đó, lão thái giám lại khiến Triệu Chính Bình cả người tê dại.
Chỉ thấy lão thái giám vẻ mặt mừng rỡ nói.
"Thằng nhóc, trời sinh ngươi là có số làm thái giám rồi, tự mình làm mà cũng được thế này, ngươi xem kìa, một chút mệnh căn cũng không để lại, có thể nói là không tỳ vết."
Trong một thoáng đó, Triệu Chính Bình rất muốn một chưởng đánh chết lão già này, cái kiểu mẹ nhà ngươi mới trời sinh thích hợp làm thái giám ấy.
Ta là Triệu Chính Bình, đại sư huynh Thần Kiếm phong của Đạo Nhất tông, thiên kiêu thế hệ, ngươi tưởng ta là ai hả?
Cắn răng nhẫn nhịn, một lúc sau lão thái giám mới chậm rãi đứng thẳng lên, hài lòng cười nói.
"Được, mặc vào đi, lát nữa ta tự mình đưa ngươi vào cung."
Răng hàm muốn nghiến nát cả rồi, vội vàng kéo quần lên, Triệu Chính Bình chắp tay cám ơn.
"Đa tạ công công."
"Không có gì, nhưng trong cung có nhiều quy củ, vào cung phải cẩn thận, nếu lỡ đụng phải quý nhân thì có khi mất mạng đấy, phải biết nhìn mà học, bớt nghe ít nói chuyện, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu."
"Ừm."
Đang nói chuyện, ngoài cửa có người bẩm báo, lại có người đến xin làm thái giám, thấy vậy lão thái giám mừng rỡ, hôm nay là sao mà may thế? Chỉ một lúc mà đã có hai người đến xin việc?
"Đưa hắn tới phòng tịnh thân đi."
"Thưa, hắn nói hồi nhỏ đã tự mình tịnh thân rồi."
Nghe vậy, người đến bẩm báo trả lời, nghe nói vậy, lão thái giám có chút kỳ lạ, sao lại thêm một người tự tịnh thân nữa rồi?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận