Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 877: Trường Thanh tiểu hữu, cứu mạng a (length: 8032)

"Ngươi nói tu sĩ chúng ta tu luyện đến cùng là vì cái gì?"
"Vì theo đuổi cái con đường trường sinh mờ mịt, hư vô kia sao?"
"Hay là vì tìm kiếm chốn Tiên giới trong truyền thuyết, để phi thăng thành Tiên?"
"Hoặc cũng có thể là để tiêu dao tự tại trong thiên địa rộng lớn này?"
Thạch Thanh Phong nhắm mắt nằm trên ghế trúc, nghe cháu gái mình lẩm bẩm một mình, cũng không khỏi cảm thán với vẻ mặt phức tạp.
"Y Y à, con đường tu luyện rốt cuộc vì điều gì, mỗi người đều có một đáp án khác nhau..."
Ban đầu còn tưởng Thạch Y Y đang cảm khái đôi chút, Thạch Thanh Phong còn định bụng khuyên giải một phen.
Nhưng càng nghe, Thạch Thanh Phong càng thấy không ổn, cái luồng linh lực đang dần bùng nổ kia là có ý gì đây?
Mở mắt, quay đầu nhìn Thạch Y Y, ngay tức khắc, Thạch Thanh Phong nhảy dựng lên.
"Ngọa Tào..."
Chỉ thấy lúc này, hai mắt Thạch Y Y nhắm nghiền, ý thức dường như cũng không quá tỉnh táo, một mình lảm nhảm không ngừng.
Linh lực quanh thân hoàn toàn mất kiểm soát mà phá thể tuôn trào ra.
Không chỉ có vậy, dưới con mắt chăm chú của Thạch Thanh Phong, tiếng vỡ vụn "kèn kẹt" vang lên.
"Đạo tâm..."
Cái mẹ gì thế này, đây là dấu hiệu đạo tâm vỡ tan đấy à, êm đẹp sao đạo tâm của ngươi lại nứt toác ra thế hả?
Mắt Thạch Thanh Phong trợn tròn, toàn thân da đầu tê rần, mới vừa rồi hai ông cháu còn đang tán gẫu đây, mới quay đầu lại, đạo tâm của cháu gái bảo bối đã nứt rồi?
Lúc này, Thạch Thanh Phong chỉ có thể dốc toàn lực tìm cách ổn định đạo tâm cho Thạch Y Y.
Linh lực của Thạch Thanh Phong tràn vào người, toàn lực bảo vệ đạo tâm Thạch Y Y, nhưng việc đó chỉ tạm thời ổn định tình hình, Thạch Y Y không có một chút dấu hiệu nào chuyển biến tốt hơn.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, dù Thạch Thanh Phong thân là cường giả Đại Đế, cũng không còn cách nào.
Đạo tâm là thứ huyền diệu khó lường, có thể tạm thời ổn định nó lại, Thạch Thanh Phong cũng coi như đã không tầm thường.
"Phải làm sao đây? Sao đạo tâm đột nhiên lại vỡ tan ra?"
Vừa suy nghĩ cách giải quyết trong đầu, cuối cùng, Thạch Thanh Phong vẫn cảm thấy người nào gây ra thì người đó phải giải quyết.
Tình huống hiện tại của Thạch Y Y, rõ ràng là vì bỏ bữa trưa mà ra cả.
Lúc này cũng không dám chậm trễ, một bên cố ổn định tình hình của Thạch Y Y, một bên ôm lấy nàng, một cái xoay người đã biến mất tại chỗ.
Tại Vân La thánh thành, bên trong Vân Mộng đình, sau khi ăn hết lương khô, rất nhiều tu sĩ đều còn lộ vẻ thòm thèm.
Không đủ ăn, căn bản là không đủ.
Với loại lương thực này, mọi người cảm thấy có thể ăn thêm mười phần nữa.
Hơn nữa, hương vị không hề chê vào đâu được thì thôi đi, công hiệu còn vượt quá cả mong đợi.
Giờ phút này, rất nhiều tu sĩ đều tin tưởng những lời đồn đại bên ngoài, xem ra linh thực của Linh Trù liên minh hiện tại, công hiệu đúng là có thể sánh với đan dược của Đan Sư liên minh.
"Cơm Tổ đại nhân, không biết chúng ta có thể mua chút lương khô này không?"
Có người không nén nổi cơn thèm, cung kính thi lễ với Diệp Trường Thanh, sau đó lên tiếng hỏi.
Những người khác tại chỗ nghe vậy cũng nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, không biết chúng ta có thể mua được không?"
"Giá cả bao nhiêu cũng được, Cơm Tổ đại nhân cứ nói là được."
Những người ở đây đều là những người có tiền, không chỉ những tu sĩ kia, mà ngay cả người của bốn liên minh lớn khác cũng không nhịn được lên tiếng.
"Đan Sư liên minh ta có thể dùng đan dược để đổi, cần đan dược gì, Cơm Tổ đại nhân cứ nói."
"Phù Sư liên minh ta cũng vậy."
"Trận Pháp Sư liên minh ta cũng có thể."
"Còn có Khí Sư liên minh ta nữa."
Tốt lắm, bốn liên minh lớn đều không dùng linh thạch mà trực tiếp dùng đan dược, phù triện để đổi.
Nếu là chuyện này xảy ra trước kia, tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Dùng đan dược, phù triện đổi lấy một hộp lương khô, chuyện này mà truyền đi chắc không khỏi khiến người ta kinh ngạc há hốc mồm.
Nhưng hiện tại, các tu sĩ ở đây đều vì một hộp lương khô mà tranh giành nhau.
Đối diện với thỉnh cầu, tranh đoạt của mọi người, Diệp Trường Thanh vừa cười vừa nói.
"Trước mắt số lượng lương khô này không nhiều, tạm thời chưa có ý định bán ra ngoài."
Lương khô này hiện tại chỉ có hắn mới có thể làm, một đám linh trù sư của Linh Trù liên minh tuy làm được nhưng hương vị và hiệu quả so với Diệp Trường Thanh mà nói thì không thể sánh bằng.
Khi chưa có chắc chắn, Diệp Trường Thanh cũng không định bán ra ngoài.
Dù sao đây chẳng khác gì tự đập vào bảng hiệu của mình.
Nghe Diệp Trường Thanh nói vậy, các tu sĩ ai nấy đều vô cùng thất vọng, còn một đám linh trù sư của Linh Trù liên minh thì cúi đầu xấu hổ.
Đi theo Cơm Tổ đại nhân trong thời gian này, Cơm Tổ đại nhân đúng là đã dạy cho họ rất nhiều.
Tay nghề của bản thân họ cũng tiến bộ không ít, nhưng so với Cơm Tổ đại nhân, vẫn là một trời một vực.
Bây giờ thì hay rồi, lương khô này được hoan nghênh như vậy, nhưng vì họ không thể làm được như Cơm Tổ đại nhân, thậm chí không đạt nổi yêu cầu tối thiểu, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất.
Nếu họ cũng có thể tạo ra loại lương khô đạt tiêu chuẩn của Cơm Tổ đại nhân, Linh Trù liên minh chắc chắn có thể nhờ đó mà phát tài.
Nhìn vào biểu hiện của các tu sĩ ở đây thì thấy, nguồn tiêu thụ căn bản không cần phải lo, thậm chí có bao nhiêu, họ đều có thể mua hết bấy nhiêu.
Chỉ tiếc là họ không có bản lĩnh.
Trong khoảnh khắc, đứng đầu là ba vị minh chủ, một đám linh trù sư của Linh Trù liên minh đều âm thầm thề rằng về sau nhất định sẽ phải cố gắng hơn, nhất định không thể để Cơm Tổ đại nhân lại thất vọng thêm nữa.
Lúc mọi người còn đang tiếc vì không mua được lương khô, Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Ôm Thạch Y Y trong ngực, Thạch Thanh Phong sốt sắng nhìn Diệp Trường Thanh gọi.
"Trường Thanh tiểu hữu, cứu mạng a."
Hả???
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh ngẩn người, êm đẹp sao lại phải cứu mạng?
Các tu sĩ tại chỗ cũng lộ vẻ hết sức khó hiểu.
"Đây chẳng phải Thạch Tổ tiền bối sao?"
"Đúng vậy, ông ấy vậy mà tự mình tới đây."
"Người trong ngực ông ấy, hình như là Thạch Y Y cháu gái của Thạch Tổ, thân truyền thánh địa thì phải."
"Không sai."
Có tu sĩ nhận ra thân phận Thạch Thanh Phong, đây là một trong các lão tổ Đại Đế của Vân La thánh địa, bình thường thì họ có muốn tiếp xúc cũng không có cơ hội.
Vậy mà bây giờ, đối phương lại đích thân đến Vân Mộng đình, đúng là chuyện nằm ngoài dự tính của mọi người.
Nhưng mà nhìn bộ dáng sốt sắng của Thạch Thanh Phong, xem ra là có chuyện gì khẩn cấp, mà Thạch Y Y trong ngực ông ấy hình như cũng không ổn cho lắm.
"Kèn kẹt..."
Giữa lúc mọi người đang nghi hoặc, Thạch Thanh Phong vừa mới kích động, buông lỏng tâm thần, trong nháy mắt đã không thể bảo vệ được đạo tâm Thạch Y Y, tức khắc, tiếng đạo tâm vỡ vụn rõ ràng vang lên.
Nghe được tiếng vỡ vụn này, tất cả các tu sĩ tại chỗ đều ngây người.
"Đây là tiếng gì vậy?"
"Nghe như là tiếng đạo tâm vỡ tan."
"Đạo tâm vỡ tan?"
Mọi người đều dồn ánh mắt lên người Thạch Y Y, sau một hồi quan sát tỉ mỉ, "Ngọa Tào", đúng là đạo tâm đang vỡ tan.
Mặc dù nhờ có Thạch Thanh Phong nên đạo tâm vẫn chưa hoàn toàn vỡ nát, nhưng rõ ràng là đã xuất hiện vết rạn rồi.
Chuyện gì thế này? Thạch Y Y là thân truyền của thánh địa, đạo tâm sao lại vỡ nát? Chuyện này là sao? Không nghe nói Thạch Y Y gần đây đi ra ngoài lịch luyện mà, ở trong thánh địa lại có thể làm đạo tâm mình nứt ra như thế này à?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận