Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1754: Hòn đảo nhỏ này không thích hợp a (length: 7676)

Tam Tổ cả đời này, cũng là sống ngay thẳng, khi còn trẻ ngao du Tiên giới, rồi lại đến hạ giới, gây không ít chuyện tình ái.
Bất quá vẫn chưa từng động lòng thật sự với cô gái nào, cả đời cũng không có con cháu.
Đến việc thu nhận đệ tử thì Tam Tổ càng không hề nghĩ đến, ít nhất là cho đến bây giờ.
Dù sao đừng nhìn Tam Tổ sống nhiều năm như vậy, nhưng xét về tu vi của hắn thì vẫn còn trẻ, căn bản không cần lo lắng những việc đó.
Cho nên, cho dù là đối mặt với con cháu trong gia tộc muốn bái nhập môn hạ, Tam Tổ đều một mực không đáp ứng, cự tuyệt không biết bao nhiêu người.
Những cái gọi là Tử Liệt Tử đệ kia, người nào người nấy thiên phú còn cao hơn Diệp Trường Thanh không biết bao nhiêu lần, Tam Tổ chưa từng đoái hoài đến bọn họ.
Dù sao người trẻ tuổi có thiên phú cao, Tam Tổ gặp quá nhiều rồi, cũng sớm đã trở nên chai sạn.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người khiến mình rung động, kết quả lại là kẻ chỉ biết ăn rồi nằm, suốt ngày chỉ nằm ngửa ra.
Lão già hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, mà Diệp Trường Thanh lại ngơ ngác, chẳng có chút biểu hiện gì.
Chẳng lẽ muốn hắn chủ động nói có nguyện ý bái lão phu làm thầy không? Hắn là lão già, còn cần sĩ diện nữa chứ?
Hơn nữa, với những gì Tam Tổ biết về Diệp Trường Thanh, cho dù mình trực tiếp hỏi, thằng nhóc này hơn phân nửa cũng sẽ cự tuyệt.
Bởi vì thằng nhóc này trong đầu căn bản không hề nghĩ đến chuyện tu luyện gì hết.
Nhìn Diệp Trường Thanh tiếp tục nằm ngửa, Tam Tổ âm thầm nghiến răng, lập tức hừ lạnh một tiếng, tự mình rửa bát, mang theo đầy oán khí mà đi.
Trước khi rời đi, còn ở trong lòng hung hăng mắng.
"Cứ nằm đi, ngủ như chết cái tên nhóc khốn nạn này, lão phu cũng không thèm để ý tới ngươi nữa."
"Tiền bối đi thong thả."
"Hừ."
Thậm chí khi Diệp Trường Thanh chủ động chào mình, Tam Tổ cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm trả lời, cũng không quay đầu lại mà biến mất trong viện.
Nhìn Tam Tổ rời đi, Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy đầy bất đắc dĩ, mình không thể nào giải thích được mà.
Chuyện này đều là do hệ thống, chẳng lẽ mình nhất định phải đi con đường tu luyện bình thường từng bước một sao? Như vậy mới thật sự là đầu óc có vấn đề.
Tam Tổ có chút hiểu lầm mình, nhưng mình cũng không biết phải giải thích thế nào với hắn, Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Tam Tổ rời đi, hơn ba mươi người làm công của Quách gia trong viện cũng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm không ít, ngay cả tiếng ăn cơm cũng lớn hơn.
Chờ hơn ba mươi người này ăn xong, Diệp Trường Thanh mở miệng gọi bọn họ lại.
Giống như hai người hôm qua, chỉ cần bọn họ có thể mang càng nhiều người đến, bất luận là nam hay nữ, bất luận tu vi, đều có thể cho bọn họ ăn thêm một bát cơm.
Đối với điều này, hơn ba mươi người này đương nhiên không chút do dự gật đầu đáp ứng, chuyện tốt này lại có thể rơi trúng đầu họ, chỉ cần do dự một giây thôi, là đã bất kính với đồ ăn rồi.
Ngoài ra, Diệp Trường Thanh còn nói với hơn ba mươi người này, từ hôm nay trở đi, không còn quy định giờ giấc gì nữa.
Mỗi ngày mười hai canh giờ, một mình ở cái tiểu viện này, đều có đồ ăn cung cấp, tùy ý lúc nào đến cũng có thể ăn.
Bất quá mỗi người mỗi ngày đều chỉ có thể ăn một bát.
Để có thể mau chóng tăng cao tu vi, Diệp Trường Thanh cũng là hoàn toàn liều mạng, mặc kệ cả giờ cơm giấc.
Dù sao cũng là điên cuồng thu hoạch điểm bình luận tốt thôi mà.
Đối với điều này, hơn ba mươi người làm công của Quách gia đều đồng loạt gật đầu đáp, người nào người nấy vỗ ngực bảo đảm với Diệp Trường Thanh, hết thảy cứ giao cho bọn họ.
Chờ hơn ba mươi người này sau khi rời đi, Diệp Trường Thanh nhìn đồ ăn, còn thừa lại không ít, dù sao số người đến cũng không nhiều.
Trong lúc rảnh rỗi, Diệp Trường Thanh cũng lấy nguyên liệu nấu ăn ra bắt đầu làm một chút công tác chuẩn bị.
Đến lúc tới chắc sẽ bận rộn, cứ sớm làm các công đoạn rửa rau, thái thịt này trước, đằng sau sẽ đỡ hơn.
Cái gì cũng phải tự mình đi làm, Diệp Trường Thanh hơi nhớ nhung Từ Kiệt bọn họ, nếu có Từ Kiệt, Triệu Chính Bình ở đây thì sao phải đến phiên tự mình làm những chuyện này, mấy người bọn họ đã làm xong từ lâu rồi.
Ngay khi Diệp Trường Thanh đang thong thả xử lý nguyên liệu nấu ăn, thì có một tiếng hỏi vọng đến từ ngoài cửa.
"Xin hỏi nơi này có thể ăn cơm, thật sao?"
"Đúng vậy, tự mình lấy cơm, mỗi người chỉ được một bát, ăn xong tự mình rửa bát."
"Được thôi."
Lại là mấy người làm công của Quách gia bước vào sân, hiển nhiên những quy tắc này trước đó bọn họ đã biết rồi.
Tự mình lấy cơm, ở trong sân bắt đầu ăn, đến mức kết quả, thì cũng giống như những người khác từng nếm qua đồ ăn của Diệp Trường Thanh.
Vừa cho vào miệng là căn bản không thể dừng lại.
Một bát đồ ăn lớn, rất nhanh đã bị mấy người ăn sạch, đến cả đáy bát cũng bị liếm sạch bóng.
Trong lòng vẫn còn chưa đã thèm, nhưng Diệp Trường Thanh đã có quy định, mỗi người chỉ có thể ăn một bát, mấy người cũng không dám phá luật.
Nhưng ngược lại chủ động hỏi Diệp Trường Thanh.
"Diệp công tử, nếu như chúng ta cũng giới thiệu những người khác đến ăn, có phải cũng được ăn thêm một bát cơm không?"
"Có thể, chỉ cần đủ số người đều được."
"Đa tạ Diệp công tử."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Trường Thanh, mấy người lập tức hưng phấn hành lễ rồi nói, sau đó thì rửa bát, vội vã rời đi.
Ba ngày thời gian trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này, Quách gia lại rất yên ả, không khác gì so với trước đó.
Chỉ có một điều duy nhất, đó là con đường số 78 nằm ở rìa gia tộc, vốn dĩ cơ hồ không có ai lui tới, thì bắt đầu từ hôm qua đã trở nên chật kín người.
Bất luận là ngày hay đêm, trên toàn bộ hòn đảo nhỏ đó đều là người đứng đầy.
Lúc này, đại trưởng lão của Chấp Pháp đường, người phụ trách của gia tộc, sau khi nghe người phía dưới báo cáo, cau mày nói.
"Đảo số 78? Ta nhớ là không có ai ở đó mà, trên đó có gì đâu, sao lại có thể đông người đến thế?"
"Thật sự, có đệ tử trong tộc đứng không xuống, còn phải ra cả mép sóng biển đứng."
"Quá khoa trương, còn phải đứng ngoài mép sóng biển."
Nghe vậy, sắc mặt đại trưởng lão lập tức tối sầm lại, giận dữ mắng.
Một hòn đảo chẳng có gì, mà còn đứng cả ra mép sóng biển được rồi?
Bị quát mắng một tiếng, người chấp sự này mặt mày u sầu, hắn đâu có nói dối, chính mắt hắn vừa đi xem mà.
Hòn đảo số 78 kia đúng thật là người chen chúc, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, rất nhiều tộc nhân đều đã đứng ở ngoài mép sóng biển rồi.
Vẻ mặt buồn bã nhìn đại trưởng lão, sau khi nghe mắng xong, đại trưởng lão đứng dậy, tức giận nói.
"Một hòn đảo hoang chẳng có gì, mà nhiều người chen chúc ở đó làm cái gì, lão phu đích thân đi xem."
Rõ ràng là không tin việc này, nghe vậy, người chấp sự này cũng không khuyên can nữa, đã không được thì cứ tự mình đi xem thôi, xem thử có phải thật sự có nhiều người phải đứng cả ra mép sóng biển hay không.
Rất nhanh, đại trưởng lão liền dẫn theo người chấp sự của Chấp Pháp đường đi đến đảo số 78, từ xa đã thấy trên đảo nhỏ không lớn đó, đúng thật là một màu đen nghịt.
Đập vào mắt chỉ toàn là đầu người, hơn nữa lại chen chúc, không có chút khe hở nào.
Còn trên mặt nước xung quanh đảo nhỏ cũng chật ních người, đúng là đang đứng ở trên mặt sóng biển.
Tận mắt nhìn thấy cảnh này, đại trưởng lão nhíu chặt đôi lông mày lại, tình huống này là như thế nào? Đúng là đã đứng ra cả ngoài mép sóng biển rồi sao?
Chẳng lẽ đảo số 78 lại mọc ra tiên dược gì hay sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận