Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1942: Có bản lĩnh chúng ta hai cái đánh (length: 8142)

Trương Tiếu Hoài, vị thành chủ này trên cơ bản cũng chỉ là một vật biểu tượng, ở Trù Vương tiên thành có uy tín rất cao, nhưng lại không quan tâm đến sự tình.
Chẳng phải sao, cung chủ Cực Nhạc cung đến đây không có ý tốt, hắn lại hay, trực tiếp dẫn Diệp Trường Thanh đi uống rượu.
Đối với chuyện này, ba người Bạch Nguyên cũng không có ý kiến gì, chỉ có thể nói đã thành quen.
Dù sao chuyện như vậy bọn họ cũng đâu phải lần một lần hai.
Ba người liếc nhau, Bạch Nguyên lên tiếng nói.
"Đi thôi, tiếp người đi."
"Ừm."
Ba người Bạch Nguyên cùng nhau ra mặt ứng phó cung chủ Cực Nhạc cung, ở một bên khác, Trương Tiếu Hoài, Hoàng lão, cùng Diệp Trường Thanh, ba người đã nâng chén.
Cũng chỉ là một bữa cơm đơn giản thường ngày, nhưng lần này người nấu ăn, không phải Trương Tiếu Hoài, mà là Diệp Trường Thanh.
Ăn một miếng đồ ăn do Diệp Trường Thanh làm, Trương Tiếu Hoài ra sức gật đầu khen ngợi.
"Không tệ không tệ, tiểu tử nhà ngươi tay nghề nấu nướng được đấy, xem ra ba người Bạch Nguyên vẫn biết cách làm việc."
Tay nghề nấu nướng của Diệp Trường Thanh, thật sự khiến Trương Tiếu Hoài kinh ngạc, lời tán thưởng này cũng là thật tâm thật ý.
Tuy rằng ngày thường Trương Tiếu Hoài không quản sự, nhưng đối với tay nghề nấu nướng của mấy tên thiếu thành chủ, hắn tự nhiên hiểu biết.
Nếu như ngay cả chuyện này mà còn không biết rõ, thì chức thành chủ này hắn cũng đừng làm nữa.
Trong lòng Trương Tiếu Hoài, tính cả Diệp Trường Thanh, hiện tại Trù Vương tiên thành có bốn vị thiếu thành chủ, nếu bàn về tay nghề nấu nướng, Diệp Trường Thanh chắc chắn đứng số một.
Chỉ bằng vào điểm này, hắn đã cảm thấy vị trí thiếu thành chủ của Diệp Trường Thanh là xứng đáng, ba người Bạch Nguyên không có làm càn, làm không tệ.
Vừa nuốt xuống đã bị một bàn đồ ăn giản dị này hấp dẫn, khiến ngay cả rượu mà ngày thường uống, hôm nay dường như cũng trở nên ngọt ngào hơn chút.
Quả nhiên, mỹ thực đối với rượu ngon là có tác dụng hỗ trợ, có đồ nhắm ngon, thì rượu này uống cũng ngon hơn một chút.
Đối diện với những lời khen ngợi không ngớt của Trương Tiếu Hoài, Diệp Trường Thanh vẫn tỏ vẻ không kiêu ngạo không vội vàng.
Không quá khiêm tốn, cũng không có vẻ kiêu căng, điều này lại khiến Trương Tiếu Hoài phải nhìn hắn với con mắt khác.
Tốt, đây là nhặt được bảo rồi? Bồi dưỡng một chút, đúng là người thích hợp làm thành chủ.
Chắc chắn không ngờ, Trương Tiếu Hoài đã nghĩ tới việc để hắn sau này đảm nhận vị trí thành chủ.
Ba người ngồi quây quần bên nhau, vừa uống rượu, vừa trò chuyện phiếm, lại vô cùng nhàn nhã.
Nhưng ngay lúc bầu không khí đang nồng ấm, chếnh choáng say sưa, Bạch Nguyên đột ngột xuất hiện ở trong sân.
Mặt mày đen kịt, trong mắt ngọn lửa giận dữ phun trào, thấy vậy, Trương Tiếu Hoài vừa mới đặt chén rượu xuống, cong môi cười nói.
"Ối chà, sao thế này, ai chọc giận ngươi vậy."
"Còn có thể là ai, cái lão già Cực Nhạc cung đó chứ ai."
"Sao vậy, không giải quyết được? Hắn dám động tay động chân trong thành?"
"Thì cũng không đến mức đó, nhưng lão già đó nói lần này là cố ý dẫn theo vãn bối đến bái kiến, tiện thể muốn để đám trẻ tuổi luận bàn chút, tự bày lôi đài ngay trong thành."
"À."
"Có không ít đệ tử trẻ tuổi nóng tính, không nhịn được sự mỉa mai của tên thiếu cung chủ Cực Nhạc cung kia, ồ ạt lên sân một trận chiến, đều thua cả."
Cái lão già Cực Nhạc cung kia rõ là đến gây sự, cố tình làm cho Trù Vương tiên thành mất mặt.
Lúc này, đám đệ tử Trù Vương tiên thành này lên sân cũng dở mà không lên thì càng dở.
Lên đài thì đánh không lại, mà không lên thì người ta lại càng có cớ để nói.
Là bá chủ đỉnh phong của Tiên giới, lần này lão già kia dẫn theo thiếu cung chủ, tuy không phải là thiếu cung chủ số một của Cực Nhạc cung, nhưng thực lực vẫn rất đáng gờm.
Tuy không đạt tới trình độ yêu nghiệt đỉnh phong như mấy tên thiếu chủ Thiên gia, nhưng cũng không kém là bao, ít nhất không phải là đám đệ tử của Trù Vương tiên thành này có thể đối phó được.
Đã có mấy đệ tử thân truyền của Hỏa đường lên sân một trận chiến, nhưng không ai là ngoại lệ đều bị đánh bại trong nháy mắt, còn bị nhục mạ thậm tệ.
Không còn cách nào khác, một bên là linh trù sư, một bên là tu sĩ chính thống, thực lực chiến đấu có chênh lệch cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu như so về tay nghề nấu nướng, thì Cực Nhạc cung chắc chắn sẽ bị Trù Vương tiên thành đè bẹp, cũng là đạo lý tương tự mà thôi.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Bạch Nguyên, nghe hắn kể lại xong, Trương Tiếu Hoài cười lạnh nói.
"Đã sớm biết lão già này sẽ không dễ dàng bỏ qua, ta đi một chuyến vậy."
Lão già cung chủ Cực Nhạc cung đã quyết tâm gây chuyện, ba người Bạch Nguyên thật sự khó có thể ứng phó được.
Vừa nói, Trương Tiếu Hoài liền đứng dậy, thấy vậy, Diệp Trường Thanh cũng đứng dậy theo, Trương Tiếu Hoài vừa đúng lúc nhìn về phía hắn nói.
"Có hứng thú đi mở mang kiến thức một chút không?"
"Đệ tử xin nghe thành chủ phân phó."
"Ha ha, vậy được, đi xem cũng tốt, dù sao cũng là nhân vật lớn ở Tiên giới, quen mặt một chút cũng không có gì xấu."
Nói rồi, Trương Tiếu Hoài mang theo Diệp Trường Thanh trực tiếp biến mất ở trong sân, Hoàng lão thì cứ từ tốn câu cá, ung dung nhâm nhi chén rượu.
Dù sao với tu vi của ông, nếu Diệp Trường Thanh gặp nguy hiểm gì, ông tùy thời đều có thể kịp thời ra tay.
Quảng trường chính của Trù Vương tiên thành, lúc này tụ tập rất nhiều người.
Có đệ tử Trù Vương tiên thành, cũng có đông đảo tu sĩ từ Tiên giới tới, người của các thế lực lớn đều có.
Và ở chính giữa sân rộng, một cái lôi đài bằng bạch ngọc không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó.
Lôi đài này là một tiên khí, bốn phía không chỉ có trận pháp bảo hộ, tránh cho dư âm của chiến đấu lan tỏa, làm bị thương người xung quanh, mà còn có độ cứng rất lớn, toàn thân làm bằng chuông bạch ngọc.
Mà trên lôi đài, một thanh niên ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khinh bỉ nói.
"Thế nào, Trù Vương tiên thành hết người rồi à? Thảo nào mọi người đều nói, đám đệ tử Trù Vương tiên thành các ngươi đều là một đám phế vật, xem ra lời đồn không sai rồi."
"Vậy thế này đi, sau này đám đệ tử Trù Vương tiên thành các ngươi khi đi lại ở Tiên giới, thấy đệ tử Cực Nhạc cung chúng ta, thì cứ ngoan ngoãn mà tiến lên phía trước lễ phép gọi một tiếng sư huynh sư tỷ, đến lúc đó đệ tử Cực Nhạc cung ta có lẽ sẽ ra tay nhẹ nhàng chút, ha ha."
"Mẹ nó..."
Đối diện với những lời trào phúng của tên thiếu cung chủ Cực Nhạc cung kia, phía dưới đông đảo đệ tử Trù Vương tiên thành ai nấy đều tức giận nghiến răng.
Có tức thì tức, đám người lại không có cách nào khác, trước đó đã có mấy vị sư huynh lên sân ứng chiến.
Nhưng không ai là ngoại lệ, đều bị đánh bại ngay lập tức.
Thực lực không đủ, thua cũng đành, nhưng mỗi lần thiếu cung chủ Cực Nhạc cung này chiến thắng xong, đều thích dùng lời lẽ nhục mạ người khác, thật sự quá đáng.
Điều này rõ ràng là đến gây chuyện.
Nhưng cung chủ Cực Nhạc cung không ra tay, nói là thế hệ trẻ tuổi luận bàn, đám đệ tử Trù Vương tiên thành lại yếu thế, nếu để thế hệ trước ra tay, chẳng phải là tự hạ thấp mình sao.
Nói trắng ra thì vẫn là thực lực.
Ngay lúc các đệ tử đang tức giận nghiến răng, nhưng không có biện pháp gì, thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong sân.
"Lão già kia, tới tới tới, muốn đánh thì hai chúng ta đánh."
Theo tiếng nói, bóng dáng Trương Tiếu Hoài cùng Diệp Trường Thanh xuất hiện ở trên lôi đài, theo hai người xuất hiện, phía dưới đông đảo đệ tử đều vui mừng.
Thành chủ và Diệp sư huynh tới rồi.
Còn ở ngay phía trước lôi đài, một lão giả đang ngồi trên ghế bành, nhìn thấy Trương Tiếu Hoài xuất hiện, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh cười khẩy nói.
"Trương đạo hữu, ngươi chắc chắn là hai người chúng ta muốn luận bàn ở trong thành này? Đến lúc đó hủy luôn cái Trù Vương tiên thành này của ngươi, chẳng phải là quá sai lầm."
"Mịa nó..."
"Ta thì không sao, dù sao cũng không phải Cực Nhạc cung của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận