Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1163: Ngươi quản cái này gọi đại sự? (length: 7812)

Chưa kịp nói một câu, Hồng Tôn đã bị đánh bay ra ngoài, Thạch Tùng thật sự là muốn liều mạng rồi.
Bọn chó má này, cả đám đúng là lòng tham không đáy, nhất là Tề Hùng, không xứng làm người, già mà không kính.
Thân là thánh chủ, thế mà lại mưu lợi riêng, đi ức hiếp một lão già nát rượu như hắn, phỉ nhổ.
Thở phì phò mang theo trường kiếm, Thạch Tùng nghiến răng nghiến lợi, đáp ứng Tề Hùng đã là giới hạn cuối cùng của hắn, những người khác không có khả năng.
Ngày thứ hai, dưới ánh mắt u ám soi mói của Thạch Tùng, Tề Hùng cười tươi rói cùng hắn đi vào nhã gian.
Giống hệt như Hồng Tôn trước đó, tên này mẹ nó không chỉ có phần muốn ăn của mình, mà phần của Thạch Tùng cũng không định buông tha, ăn những hai bữa.
"Ôi chao, sư đệ, còn chuẩn bị tiết mục à."
Nhìn Thạch Tùng từ bên ngoài gọi đến hai cô gái, hai mắt Tề Hùng tỏa sáng, lão già này thật biết hưởng thụ.
Vốn là để trợ hứng cho mình, ai ngờ cuối cùng đều bị Tề Hùng chơi hết.
Hết cô này đến cô khác, Tề Hùng ngược lại là chơi quên trời đất, đến mức Thạch Tùng, răng đều nhanh nghiến nát.
Trong lòng đã suy tư, cái tên Tề Hùng này có nhược điểm gì để mình nắm thóp không?
Thân là đường chủ Chấp Pháp Đường, chủ tọa nhị trưởng lão, Thạch Tùng chủ quản hình phạt thánh địa.
Từ đệ tử bình thường, đến thánh chủ thánh địa, hắn đều làm công chính nghiêm minh, không có tật xấu gì cơ mà?
Có lẽ Tề Hùng này coi như là có chút lương tâm chưa mất, không quá đáng, hơn nữa còn mang theo rượu ngon tới.
Cùng lúc đó, khi Thạch Tùng đang nghiến răng nghiến lợi thì hoa khôi mà Tề Hùng tìm cũng đến.
Hơn nữa còn xinh đẹp hơn Thạch Tùng tìm, có thể thấy được hẳn là đã bỏ ra cái giá lớn.
"Đến đây, vì sư đệ của ta múa một khúc, trợ hứng."
Thấy thế, tâm tình của Thạch Tùng lúc này mới dễ chịu một chút, hai người ăn hết đã là đêm khuya, ai đi đường nấy.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi trời tối, Thực đường đều có dạ tiệc, các phong chủ lần lượt đến đây, ai nấy đều ăn uống vui vẻ.
Đồ ăn của đầu bếp nhỏ này so với cơm tập thể ngon hơn nhiều.
Ngay khi Đạo Nhất thánh địa bình tĩnh lại náo nhiệt thì thời gian của yêu tộc lân cận lại vô cùng khó khăn.
Sau khi ba lão tổ Kình Thiên thánh địa vẫn lạc, lão tổ Đại Đế yêu tộc thật sự cũng chỉ còn lại năm người.
Năm lão tổ Đại Đế, với thực lực này, đừng nói là chống lại nhân tộc, chỉ riêng một Đạo Nhất thánh địa, cũng khó có thể đối phó.
Cho nên, sau khi tổ rời đi, năm Yêu Tộc Đại Đế cùng nhau tính toán, thầm nghĩ đánh không lại ta chẳng lẽ không thể đông à, chúng ta mẹ nó từ bỏ địa bàn có được không?
Ngay cả lãnh địa còn lại cũng từ bỏ, chỉ muốn tránh xa nhân tộc một chút, tìm nơi hẻo lánh để phát triển, nhẫn nhục sống qua ngày.
Nhưng cho dù là như thế, yêu tộc cũng không thể rời đi.
Mới đến biên giới lãnh địa, đã bị Bất Tử tộc ngăn lại.
"Các ngươi có ý gì?"
Đứng đầu năm Yêu Đế nhìn đám Bất Tử tộc đông đảo trước mặt, lạnh giọng quát.
Bọn chúng mẹ nó không chơi, muốn đi còn không được sao?
Đối với việc này, Bất Tử tộc Đại Đế dẫn đầu bình tĩnh nói.
"Các ngươi không thể đi."
"Vì cái gì?"
"Mệnh lệnh của Thượng tộc."
"Ngươi..."
Làm sao cũng không ngờ tới, đánh không lại đã đành, ta mẹ nó chạy cũng không xong sao?
Muốn đi cũng không cho đi, yêu tộc lại bị kẹp giữa nhân tộc và Bất Tử tộc.
Bất Tử tộc bên này không qua được, nhân tộc bên kia lại càng không cần nói.
Thấy bị Bất Tử tộc ngăn cản, sắc mặt của năm Yêu Đế khó coi, các ngươi mẹ nó là muốn ép người đến chết sao?
Nhưng Bất Tử tộc thái độ rất kiên quyết, dù sao cũng không thể đi, trừ khi có Thượng tộc cho phép.
Về động tĩnh của yêu tộc, Đạo Nhất thánh địa tự nhiên là biết trước tiên, nhưng cũng không quá để ý.
Yêu tộc đi không được.
Lại xám xịt bị đuổi về, mà một ngày này, một đám lão tổ Thạch tộc vội vàng đuổi tới Đạo Nhất thánh địa, nói là có chuyện quan trọng.
Tại đại điện chủ phong, nghe nói đám lão tổ Thạch tộc đều đến, Tề Hùng còn thấy lạ.
"Chuyện gì? Toàn bộ lão tổ đều đến?"
Đây phải là chuyện lớn cỡ nào, mới khiến cho một đám lão tổ Thạch tộc dốc toàn lực như vậy.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng việc này rất quan trọng, Tề Hùng vẫn là gặp mặt bọn họ.
Rất nhanh, một đám lão tổ Thạch tộc đến đại điện, cung kính thi lễ với Tề Hùng.
"Tham kiến Thượng tộc."
"Nói đi, xảy ra chuyện gì."
Nhìn một đám lão tổ Thạch tộc quả nhiên không thiếu ai, Tề Hùng hiếu kỳ hỏi.
Gần đây cũng không nghe nói có chuyện lớn gì, một đám lão tổ Thạch tộc này đến đây là có ý gì? Thật sự là có chuyện lớn gì xảy ra à?
Tề Hùng trong lòng hiếu kỳ, nghe vậy, lão tổ đứng đầu Thạch tộc cung kính trả lời.
"Khởi bẩm Thượng tộc, trong Thạch tộc chúng ta quả thật có phát sinh một chuyện lớn."
"Ừm? Chuyện gì, nói."
"Thạch tộc chúng ta gần đây phát hiện một cây linh sâm mười vạn năm, bảo vật như vậy, cố ý mang đến dâng tặng Thượng tộc."
Hả?
Nghe vậy, Tề Hùng ngây người, nhìn cây linh sâm trên tay lão tổ đứng đầu Thạch tộc, có chút ngơ ngác.
Tuy nói linh sâm mười vạn năm, đúng là hiếm thấy, giá trị liên thành.
Nhưng mẹ nó cũng không đến mức để cả Thạch tộc lão tổ dốc toàn lực chứ?
Còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, hóa ra là đến hiến vật quý, nhưng các ngươi hiến một vật quý, có cần làm ra động tĩnh lớn vậy không?
Hơn nữa, Tề Hùng nhìn những người như Vân La thánh chủ, Thạch Thanh Phong, Bạch Tổ ngồi dưới tay, hỏi.
"Còn các ngươi thì..."
Bọn người này là cùng đám lão tổ Thạch tộc đến, nghe vậy, Vân La thánh chủ mặt không đổi sắc trả lời.
"Linh sâm trân quý, huống hồ lại là loại mười vạn năm, chúng ta lo lắng trên đường xảy ra chuyện, cho nên đi theo hộ tống một đoạn đường."
Hả?
Nghe vậy, người Tề Hùng có chút tê liệt.
Nhìn trong đại điện gần 20 lão tổ Đại Đế, khóe miệng Tề Hùng giật giật.
Mẹ nó chỉ một cây linh sâm, cần nhiều người hộ tống vậy sao? Hơn nữa đều là lão tổ Đại Đế thuần chủng.
Người không biết còn tưởng bọn người này mẹ nó hộ tống cả ông trời chứ.
Hơn nữa, địa phận nhân tộc bọn họ có thể có nguy hiểm gì? Hơn nữa, ai lại dại dột mà đến cướp một đám lão tổ Đại Đế chứ, chẳng phải tự mình tìm đến chỗ chết sao.
Nhìn cây linh sâm mà lão tổ đứng đầu Thạch tộc đang ôm trong ngực, Tề Hùng một hồi lâu không nói gì.
Cây linh sâm này cũng quá trân quý rồi, vậy mà để nhiều lão tổ Đại Đế hộ tống đến đây.
"Mời Thượng tộc nhận cho."
Thấy Tề Hùng ngây người, lão tổ đứng đầu Thạch tộc cung kính nói, bộ dạng đúng là hiến vật quý.
Thấy thế, Tề Hùng cũng không tiện nói gì, dù sao người ta là thật sự hiến vật quý, gật nhẹ đầu, sắc mặt có chút phức tạp nói.
"Có lòng, một đường vất vả rồi, các ngươi xuống dưới nghỉ ngơi trước đi, tối nay ta ở Thực đường mở tiệc, chúng ta không say không nghỉ."
"Đa tạ Thượng tộc."
Người ta đều hiến vật quý, mời một bữa cơm cũng là bình thường, nhưng Tề Hùng không nhìn thấy, cúi người cảm tạ đám lão tổ Thạch tộc, lúc này mỗi người đều không kìm được mà nhếch mép cười.
Bọn họ hao tổn tâm cơ, chính là vì chờ Tề Hùng nói câu này thôi, còn nói về cây linh sâm, là do một lão tổ Thạch tộc cất giữ, vì có thể ăn được bữa cơm này, cũng nhẫn tâm lấy ra.
Thấy vậy, Tề Hùng liền sai người an bài cho bọn họ nghỉ ngơi, đương nhiên, Vân La thánh chủ mấy người cũng ở lại, cơ hội ăn chực này sao có thể bỏ qua được chứ, không thì bọn họ cùng đi một đoạn đường dài làm gì?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận