Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1200: Cá lọt lưới (length: 7788)

Thực lực của Nhân tộc hoàn toàn khác với tưởng tượng của Ma tộc, lúc này trên chiến trường, ngày càng có nhiều Ma tộc bị bắt sống, bị Khổn Yêu thằng trói gô lại.
Nhìn cảnh tượng này, Bối Tuân cảm thấy nặng nề trong lòng.
Đây là chưa ra quân đã chết rồi sao, vốn dĩ lòng tin tràn đầy, định một trận chiến định càn khôn.
Có thể mới vừa đặt chân đến thế giới Hạo Thổ, còn chưa kịp làm gì đã bị đối phương đánh tan tác.
Hơn nữa, khi Thiên Đạo ý chí vừa xuất thủ, đám Nhân tộc kia thế mà còn ra tay ngăn cản.
Nếu không như vậy, Ma tộc của bọn hắn tổn thất đoán chừng còn thảm trọng hơn, nhưng dù vậy, Ma tộc lúc này đã rất khó mà đánh nổi một trận.
Là dũng sĩ Ma tộc chinh chiến khắp nơi, kinh nghiệm chiến đấu của Bối Tuân đương nhiên rất phong phú.
Chiến đấu diễn ra đến hiện tại, cơ bản có thể nói là thắng bại đã phân.
Bất kể là Ma tộc phổ thông hay một đám Ma Thần, lúc này đều đã rơi vào thế hạ phong.
Còn Bối Tuân tự mình, đối mặt với Vân Tiên Đài, cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Âm thầm nghiến răng, cuối cùng Bối Tuân vẫn là hạ lệnh rút lui.
Trước đó, ai có thể nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, không thể chiếm được thế giới Hạo Thổ đã đành, lúc này mới bao lâu thời gian, Ma tộc mình lại phải trả giá nặng nề.
Nghe lệnh của Bối Tuân, đông đảo Ma tộc bắt đầu ý thức được phải tháo chạy.
Còn các cường giả của các tộc, tuy không hiểu đám Ma tộc nói cái thứ chó má gì, nhưng nhìn hành động của đám Ma tộc này, nhanh chóng đoán ra được là bọn chúng muốn chạy.
"Muốn chạy?"
"Hỏi ý kiến chúng ta chưa, chặn bọn chúng lại."
Mấy thứ này đã đến miệng, đương nhiên không thể để bọn chúng chạy như vậy được, vì thế, các cường giả các tộc lập tức vây lại.
Thấy khó có thể thoát thân, Ma tộc dứt khoát cũng liều mạng phá vòng vây, muốn dùng thực lực bản thân mở ra một đường sống.
Ma tộc thực sự liều mạng, tuy nhiên phá vây thành công, nhưng điều làm cho Ma tộc hoàn toàn không ngờ đến chính là.
Ngay khi chúng vừa phá vây, giây tiếp theo đã bị bẫy rập bao vây lại.
Bên ngoài chiến trường còn có một vòng bẫy rập, vòng bẫy rập này chủ yếu là lấy khốn trận làm chủ, trực tiếp phá hỏng đường đi của bọn chúng.
"Chết tiệt, sao lại còn có?"
"Bọn gia hỏa này rốt cuộc đã đặt bao nhiêu bẫy rập vậy?"
Trong lúc nhất thời, đông đảo Ma tộc đều ngây người, Nhân tộc này rốt cuộc đã đặt bao nhiêu bẫy rập vậy, sao đi đến đâu cũng có thể đụng phải bẫy rập?
Thật là không hợp lẽ thường, mẹ nó trước đó đã có nhiều bẫy rập như vậy rồi, cái này đánh đến giờ, xung quanh thế mà vẫn còn bẫy rập.
Bọn mịa nó, ngoài bẫy rập, các ngươi không biết làm gì khác à?
Còn về việc đường lui bị chặn, các cường giả các tộc lại không hề hoảng hốt, từ khi đám Ma tộc này mới đến, đã định sẵn chúng không thể đi được rồi.
Mất nhiều sức như vậy, có thể để các ngươi tùy tiện mà đi sao?
"Chạy đi chứ, sao không chạy?"
"Cá nằm trên thớt rồi, giờ này còn để các ngươi chạy được à."
"Khặc khặc....."
Từng người một hiện rõ vẻ cười lạnh lại lần nữa vây lại, đối mặt các cường giả các tộc, Ma tộc nhíu mày, quả thực không có biện pháp nào.
Đường lui đã bị chặn, xung quanh đều là địch nhân, giờ có muốn chạy cũng không được.
Ngẩn người một lát, một Ma Thần trầm giọng quát lên.
"Các dũng sĩ Ma tộc, liều mạng với chúng."
"Giết a."
"Giết."
Ma tộc hoàn toàn chính xác vẫn còn chút huyết tính, bị dồn vào đường cùng, dứt khoát buông tay liều mạng, muốn quyết một trận sống mái.
Cho dù là chết, cũng tuyệt đối không để các tộc của thế giới Hạo Thổ dễ chịu.
Bất quá, sự phản công trước khi chết của chúng, đối với các cường giả các tộc mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Chỉ thấy bên phía Ma tộc còn đang gào thét, thì từ trận doanh của thế giới Hạo Thổ, từng chiếc lưỡi câu lớn như điện bay lượn mà đến.
Chiêu này trước đó chưa hề thi triển, Ma tộc đối với nó cũng là vội vàng không kịp chuẩn bị, nhất thời hoàn toàn không biết phải ứng phó ra sao.
Đông đảo đệ tử Đạo Nhất thánh địa, mỗi người trong tay đều có một chiếc lưỡi câu, chỉ cần câu trúng, giây tiếp theo người đó liền biến mất không còn hình bóng.
Sau đó, chỉ thấy bảy tám gã tráng hán cùng nhau xông lên, nhanh chóng đè xuống đất.
"Cái này......"
Đánh nhau đến bây giờ, Nhân tộc này thế mà vẫn còn chiêu chưa tung ra.
Nhìn những lưỡi câu che kín bầu trời kia, Ma tộc trực tiếp ngây dại.
Nhân tộc này rốt cuộc là sao vậy, lấy đâu ra nhiều chiêu trò thế?
"Đáng chết, xông lên, giết."
Thấy lại thêm một nhóm Ma tộc bị lưỡi câu câu đi, Bối Tuân không thể ngồi yên được nữa, cái này một chút một chút, lúc này Ma tộc của chúng chỉ còn lại chưa đến một phần năm.
Số còn lại thì hoặc bị bẫy rập giết chết, hoặc là bị bắt sống, trói gô ở đó.
Bối Tuân định làm một phen liều chết cuối cùng, đối với điều này, các cường giả các tộc không hề sợ hãi.
Không chỉ có chiến trường này, mà tình hình những chiến trường khác cũng không khác mấy, Ma tộc đều rơi vào thế hạ phong hoàn toàn.
Thậm chí bởi vì không có Bối Tuân trấn giữ, tình hình các chiến trường xung quanh còn tệ hơn nhiều.
Kể từ khi Ma tộc tiến vào thế giới Hạo Thổ, đã ba ngày trôi qua, trong một linh thành cách chiến trường không xa.
Diệp Trường Thanh, Bách Hoa tiên tử, Tuyệt Ảnh, và một đám linh trù sư của Linh Trù liên minh, lúc này đang chuẩn bị đồ ăn sau chiến đấu.
Sau trận chiến này, đương nhiên phải ăn mừng một phen, hơn nữa người tham chiến đều có suất ăn, số lượng đồ ăn cần dùng cũng là một con số trên trời.
Cho nên từ mấy ngày trước đó, các linh trù sư của Linh Trù liên minh đã bắt đầu chuẩn bị.
Còn Diệp Trường Thanh chủ yếu phụ trách chỉ dẫn họ, ví dụ như một số nguyên liệu món ăn mới, các linh trù sư không biết xử lý như thế nào, Diệp Trường Thanh sẽ ở bên cạnh hướng dẫn.
Còn có một số việc có thể chuẩn bị trước, chẳng hạn như những món ăn cần chiên, thì có thể chiên sơ qua trước.
Đến lúc đó cũng sẽ không cần mất công như vậy.
Trong linh thành, đông đảo linh trù sư bận rộn không thôi, Diệp Trường Thanh vừa đi dạo một vòng trở về, mông vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trà, đột nhiên, chỉ thấy hơn mười Ma tộc trực tiếp xông cửa vào.
Rầm một tiếng, cửa bị phá tan tành, sau đó chỉ thấy hơn mười Ma tộc thân mang trọng thương xông vào, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Trong nhất thời, đám người đều mộng, đồng dạng, hơn mười Ma tộc kia cũng mộng.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như tĩnh lặng lại.
Hơn mười Ma tộc này là từ chiến trường của Vân La thánh chủ chạy tới.
Ma tộc của chúng đại bại, may mắn đào thoát, cũng không phân rõ phương hướng, nên một đường lảo đảo bỏ chạy.
Từ xa nhìn thấy có một tòa thành, liền trực tiếp xông vào.
Thật không ngờ, vừa vào cửa đã thấy nhiều người như vậy.
Nhiều người thì không sao, dù sao chúng cũng là những kẻ đang chạy trốn, nếu có thể có được một ít huyết nhục của Nhân tộc, ngược lại có thể nhanh chóng hồi phục thương thế.
Vì vậy, hơn mười Ma tộc mới trực tiếp xông vào Linh thành.
Trong mắt chúng, lúc này cuộc chiến đang ác liệt, các cường giả của Nhân tộc chắc đều ở ngoài chiến trường cả rồi, phía sau hẳn là không có cường giả gì, lấy thực lực của chúng, sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng lúc này, nhìn những người trước mắt, hơn mười Ma tộc đều ngây ngốc, không đúng, sao ở đây nhiều cường giả vậy? Có phải là đến nhầm chỗ rồi không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận