Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 866: Lão tổ điên rồi? (length: 8136)

Thạch Y Y đối với Diệp Trường Thanh tự nhiên không có cảm giác gì, dù sao hai người cũng không quen biết.
Bất quá Thạch Thanh Phong đối với chuyện này ngược lại không để ý chút nào, hắn nhìn Diệp Trường Thanh, thấy không tệ, rất hài lòng, đúng là một mối lương duyên.
"Ha ha, tình cảm từ từ bồi dưỡng mà, hơn nữa tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên tìm đạo lữ rồi."
"Gia gia, người... . . . . ."
"Ha ha."
Hoàn toàn không cho Thạch Y Y cơ hội mở miệng cự tuyệt, Thạch Thanh Phong cười lớn rồi đi ra ngoài, chỉ để lại Thạch Y Y đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đứng tại chỗ giậm chân.
"Tiên Đài huynh, Dư Mạt huynh, ồ, Trường Thanh tiểu tử cũng ở đây, vậy lão phu nói thẳng luôn, man thú làm nguyên liệu nấu ăn thế nào?"
Đi đến trước mặt những người như Vân Tiên Đài, vừa đúng lúc Diệp Trường Thanh cũng ở đây, Thạch Thanh Phong liền trực tiếp mở miệng hỏi.
Vừa rồi mọi người cũng đang nói chuyện này, nên tự nhiên biết Thạch Thanh Phong có ý gì.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh gật đầu nói.
"Có thể, dù sao Trung Châu cũng không ít nơi dùng man thú làm nguyên liệu nấu ăn chế biến món ăn."
"Vậy thì tốt, lão phu hôm nay sẽ cho người đưa man thú tới, Trường Thanh tiểu tử có yêu cầu đặc biệt gì không?"
Ở Vân La thánh địa, yêu thú có lẽ không có bao nhiêu, nhưng man thú thì chắc chắn không thiếu.
Nghe Thạch Thanh Phong nói vậy, Diệp Trường Thanh còn chưa kịp lên tiếng thì Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Tề Hùng và những người khác lại sáng mắt lên.
Còn có thể chỉ định nguyên liệu nấu ăn sao? Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Lúc này, mọi người ở Vân Tiên Đài lần lượt lên tiếng.
"Cũng không cần phiền phức vậy đâu, tùy tiện làm vài con man thú cấp Hoàng là được."
"Đúng đấy, sư huynh nói có lý."
"Không tệ không tệ, cứ tùy tiện lấy mấy con man thú cấp Hoàng đi."
Nghe mấy người Vân Tiên Đài người nói một câu, người nói một câu, đến lượt Thạch Thanh Phong khóe miệng giật giật.
Man thú cấp Hoàng? Còn tùy tiện lấy vài con? Mấy người cho rằng đó là rau cải trắng ngoài đường chắc.
Man thú được chia tương đối đơn giản, từ thấp đến cao, lấy cấp một đến cấp chín làm phân chia.
Mà trên cấp chín là cấp Vương, cấp Hoàng, tương ứng với tu sĩ nhân tộc là Thánh Giả, Đại Thánh, yêu tộc là Yêu Vương, Yêu Hoàng.
Cho nên, man thú cấp Hoàng thì tương đương với một gã Đại Thánh cường giả của nhân tộc.
Mấy tên này, vừa mở miệng ra là vài con man thú cấp Hoàng, còn một câu "không cần làm phiền"? Thạch Thanh Phong nghe mà mí mắt giật giật.
"Ta nói chư vị, các ngươi có phải đã hiểu lầm gì về man thú cấp Hoàng không?"
Thạch Thanh Phong sắc mặt kỳ quái nói, sao từ miệng mấy người nói ra, man thú cấp Hoàng giống như rau cải trắng ngoài đường, không đáng một xu vậy.
Thế nhưng đối với điều này, Vân Tiên Đài lại vô tội nói.
"Sao, đừng nói cho ta biết Vân La thánh địa các người đến man thú cấp Hoàng cũng không có đấy nhé?"
Có thì tự nhiên là có, nhiều năm như vậy, man thú cấp Hoàng tuy rằng quý hiếm nhưng Vân La thánh địa cũng tích góp được ba con.
Bất quá ba con man thú cấp Hoàng này, Vân La thánh địa vẫn luôn nâng như nâng trứng, há lại có thể nói lấy ra là lấy ra ngay.
Không nghĩ nhiều, Thạch Thanh Phong định từ chối ngay, nhìn bộ dạng kia là không còn gì để thương lượng cả, lắc đầu liên tục.
"Chuyện này không được, man thú cấp Hoàng đối với Vân La thánh địa ta mà nói... . . . . ."
Mới chỉ kịp nói nửa câu, liền nghe Vân Tiên Đài thản nhiên nói một câu.
"Haizzz, vậy thì chỉ còn cách bỏ qua thôi, vốn dĩ vừa rồi Trường Thanh tiểu tử còn bảo Thạch huynh rộng lượng như thế, nhất định sẽ dùng man thú cấp Hoàng này làm ra một bàn sơn hào hải vị để sư huynh được ăn một bữa no say, giờ xem ra, hết cơ hội rồi."
Biết rõ Vân Tiên Đài đang cố tình nói móc, cố ý dụ dỗ mình, nhưng nghe hắn nói vậy, Thạch Thanh Phong vẫn không kìm được lòng mình.
Một bữa no say? Cái này cái này cái này...
Trong mắt hiện lên một tia xoắn xuýt do dự, ngay cả động tác lắc đầu cũng chậm lại, đây chính là tay nghề của Diệp Trường Thanh đó.
Vì nếm được tay nghề của Diệp Trường Thanh, tổn thất một con man thú cấp Hoàng, hình như cũng không phải là không thể chấp nhận?
Ý nghĩ trong lòng bất giác đã thay đổi.
Còn Vân Tiên Đài mấy người thì không vội, nhìn vẻ mặt Thạch Thanh Phong từ chối đến giờ đã vô cùng xoắn xuýt, ai cũng biết là có hy vọng rồi.
Con man thú cấp Hoàng này xem như tám phần đã nằm trong túi.
Còn về một bữa no say, nói đùa thôi, bọn họ có mấy người chứ, nếu thật làm ra một con man thú cấp Hoàng, thì ai mà chẳng có thể ăn no say chứ.
Nhiều thêm hai ông cháu Thạch Thanh Phong thì chẳng qua cũng là thêm hai bộ bát đũa, căn bản không đáng kể.
Không hay không biết, bản thân Thạch Thanh Phong đã bị Vân Tiên Đài gài bẫy.
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu, còn Vân Tiên Đài và mọi người vẫn cứ tự nhiên làm việc của mình, người thì uống rượu, người thì uống trà, chẳng ai thèm để ý đến Thạch Thanh Phong.
Mãi đến một lúc sau, Thạch Thanh Phong chủ động mở miệng hỏi.
"Cái này để cho hai ông cháu ta ăn thoải mái?"
"Đương nhiên, nguyên liệu nấu ăn đều là do sư huynh cung cấp, chắc chắn sẽ để cho ngươi ăn no nê."
Vân Tiên Đài đặt bầu rượu xuống, cười tủm tỉm nhìn Thạch Thanh Phong.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thạch Thanh Phong nghiến răng một cái, hùng hồn nói ra.
"Được, các ngươi chờ đó, ta đi mang man thú cấp Hoàng đến ngay."
Nói xong, Thạch Thanh Phong xoay người rời đi, rất nhanh đã tới phía sau núi của Vân La thánh địa.
Nơi này được xem như cấm địa của Vân La thánh địa, sau khi tiến vào một tiểu thế giới bên trong, lập tức có thể cảm nhận được một luồng khí huyết chi lực đáng sợ.
Tiểu thế giới này được Vân La thánh địa chuyên biệt mở ra, chính là để nhốt ba con man thú cấp Hoàng đó.
Có thể thấy Vân La thánh địa coi trọng ba con man thú cấp Hoàng này như thế nào.
"Tham kiến lão tổ."
Nhìn thấy Thạch Thanh Phong đích thân đến, hai gã chấp sự phụ trách canh gác nơi đây cung kính hành lễ nói.
"Ừm."
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong khẽ gật đầu, rồi trực tiếp bước vào bên trong tiểu thế giới.
Hai gã chấp sự thấy vậy tự nhiên không dám ngăn cản, còn tưởng rằng lão tổ chỉ đến đi dạo loanh quanh.
Mãi đến khi Thạch Thanh Phong quay lại, phía sau dắt theo một con man ngưu to lớn cao tráng, thân hình vạm vỡ.
Đây là một trong ba con man thú cấp Hoàng.
Hai gã chấp sự thấy vậy, nghi hoặc liếc nhau một cái, rồi một người trong đó cất tiếng hỏi.
"Lão tổ muốn dẫn nó đi đâu vậy?"
"Dẫn nó đi nơi nó nên đến."
Hả???
"Nơi nào là nơi nó nên đến?"
"Sao? Ta làm việc còn phải thông báo cho ngươi sao?"
"Không phải không phải, ta... . . . . ."
"Không nên hỏi những chuyện không nên hỏi."
"Dạ."
Hai gã chấp sự đương nhiên không dám ngăn Thạch Thanh Phong, tuy rằng trong lòng đầy nghi hoặc, mặt mày khó hiểu, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Thanh Phong dắt con man ngưu cấp Hoàng đi.
Một con man ngưu to lớn như vậy, trên đường đi, tự nhiên thu hút không ít sự chú ý của đệ tử Vân La thánh địa.
Không ít người nhận ra đó là con man ngưu cấp Hoàng kia, chỉ là không biết lão tổ đang làm gì vậy? Rảnh rỗi nên dắt nó đi dạo à?
Bọn họ từng nghe nói có dắt chó đi dạo, tu sĩ cũng có thể dắt linh sủng, nhưng mẹ nó dắt man thú đi dạo thì đây là lần đầu thấy.
Chỉ có thể nói lão tổ không hổ là lão tổ, chơi cũng là khác người.
Nhưng cho đến khi có người tận mắt thấy Thạch Thanh Phong dắt con man ngưu kia đến động phủ của Đạo Nhất thánh địa ở tạm, các đệ tử đều hết cả nghi ngờ?
"Lão tổ đây là có ý gì vậy?"
"Đúng đó, dẫn man ngưu đến động phủ của Đạo Nhất thánh địa làm gì?"
"Ta đã biết rồi... . . . ."
"Ngươi biết cái gì?"
"Lão tổ đây là muốn thể hiện Vân La thánh địa ta cường đại đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận