Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 573: Tề Hùng để cơm (length: 7926)

Nhìn Tề Hùng bộ dạng này, có chỗ nào giống bị đuổi giết, cả người hồng hào đầy mặt.
Không chỉ Thiết Thủ bọn người nghiến răng nghiến lợi, người của phật môn lại càng mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Mãi đến khi lấy lại tinh thần, đám thánh giả phật môn nhìn Giang Mộ Oánh bên cạnh Tề Hùng, từng người nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vong Ưu, ngươi... ngươi phản bội phật môn?"
Vong Ưu, chính là pháp danh của Giang Mộ Oánh, các vị thánh giả đương nhiên không lạ gì nàng.
Dù sao kẻ này ở Tây Châu cũng coi như có chút tiếng tăm, giữa đường xuất gia, có thể tu tập công pháp phật môn, tiến triển cực nhanh, thiên phú thật tốt.
Thậm chí Phật Tổ cũng đã khẳng định, ngày sau Vong Ưu nhất định có thể thành Thánh.
Chỉ là không ngờ, Vong Ưu được Phật Tổ kỳ vọng cao lại phản bội phật môn lúc này.
Nhìn Giang Mộ Oánh xuất hiện ở đây, đám thánh giả phật môn đã hiểu mọi chuyện.
Thảo nào bọn họ lục soát khắp Đông Châu độ khẩu, vẫn không tìm thấy bóng dáng Tề Hùng, hóa ra là bị Vong Ưu giấu đi.
Bọn họ cũng chưa từng nghi ngờ Vong Ưu, dù sao nàng cũng coi như nhân vật quan trọng của phật môn.
Đối mặt với tiếng gầm thét của đám thánh giả phật môn, Giang Mộ Oánh không mở miệng, ngược lại Tề Hùng cười lạnh nói.
"Cái gì mà Vong Ưu, nàng là Giang Mộ Oánh."
"Tề Hùng, ngươi quá đáng rồi đấy."
Nghe vậy, mấy thánh giả phật môn lập tức không nhịn được lao tới tấn công hắn, chỉ một giây sau đã bị Thiết Thủ, Bách Hoa tiên tử bọn họ cản lại.
Dù tức giận, nhưng mọi người không thể bỏ mặc được.
Dưới sự che chở của đám người Thiết Thủ, Tề Hùng một tay ôm Giang Mộ Oánh, đi theo sau Tô Lạc Tinh, nghênh ngang rời khỏi Đông Châu độ khẩu.
Nhìn bóng lưng Tề Hùng rời đi, đám thánh giả phật môn nghiến răng nghiến lợi, đáng chết, thật đáng chết a.
Nếu như Tề Hùng trọng thương bỏ trốn, có lẽ họ còn dễ chấp nhận hơn.
Nhưng bây giờ, mẹ nó ngươi ôm trưởng lão phật môn của chúng ta, nghênh ngang rời đi như đi dạo vườn sau nhà, cái này có hơi quá đáng không?
Chẳng ai ngờ rằng cuối cùng lại ra kết quả thế này.
Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng vẫn để Tề Hùng chạy thoát, lại còn trốn quang minh chính đại như vậy.
Vừa vào đến nơi ở tạm, không ngoài dự liệu, Tề Hùng bị mọi người vây công.
Nhất là Thiết Thủ, Tần Sơn Hải, Bách Hoa tiên tử, bọn họ hận Tề Hùng đến nghiến răng.
"Đại sư huynh, huynh chơi không đẹp, chúng ta vì huynh liều sống liều chết, còn huynh lại đi hưởng phúc..."
"Ta chẳng phải vô tình gặp Oánh Oánh thôi sao, với lại, ta vẫn luôn đợi các ngươi xé rách vòng vây mà."
Đối với điều này, Tề Hùng bất đắc dĩ giải thích.
Hắn nói đều là thật, cũng có lý, chỉ là nhìn hắn nắm tay nhỏ của Giang Mộ Oánh, hai người tình chàng ý thiếp, Bách Hoa tiên tử bọn họ khó chịu trong lòng.
"Nha, Trường Thanh tiểu tử cũng tới, tốt tốt tốt."
Hoàn toàn không để ý tới cơn giận của mọi người, Tề Hùng lúc này nhìn thấy Diệp Trường Thanh vừa vào đại sảnh, liền đứng dậy cười.
Việc Diệp Trường Thanh ở đây là một niềm vui ngoài ý muốn, xem ra lại được ăn món mới.
Tuy lương khô cũng không tệ, nhưng vẫn thiếu chút ý vị, ngày thường dùng cho lúc khẩn cấp thì được, chứ so ra vẫn kém món tươi ngon tự làm.
Cũng giống như việc đồ ăn đóng gói vĩnh viễn không ngon bằng đồ ăn mới nấu vậy.
"Tông chủ."
"Ha ha, tiểu tử ngươi còn khách sáo với ta làm gì, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi..."
Lúc này giới thiệu Giang Mộ Oánh với Diệp Trường Thanh, Diệp Trường Thanh chỉ khách khí chào hỏi.
Nhìn lại Giang Mộ Oánh, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc, khi nào thì Đạo Nhất tông lại có một trưởng lão trẻ tuổi thế này?
Còn nữa, Thực đường là cái quỷ gì?
Giang Mộ Oánh chưa hiểu rõ Diệp Trường Thanh, nhưng rất nhanh, khi đến giờ ăn cơm, nàng nhận ra mình đã sai.
Bởi vì sau một phen đại chiến, Diệp Trường Thanh không lười biếng nữa, mà làm đầy đủ đồ ăn.
Các đệ tử Đạo Nhất tông và Lạc Hà tông tại chỗ, đều có phần, không cần tranh giành.
Đến Tề Hùng, Tô Lạc Tinh cùng thánh giả của hai tông, thì càng ăn tiệc nhỏ, Tề Hùng vui vẻ cười tít cả mắt.
"Oánh Oánh à, mau ăn đi, chậm chân thì hết đó."
Tề Hùng thật sự ấm lòng, đồ ăn chưa lên mà đã nhắc Giang Mộ Oánh chút nữa phải nhanh tay lên.
Chỉ là Giang Mộ Oánh không hiểu, hơi khó hiểu ý của Tề Hùng.
"Không lễ phép, mọi người ở đây, sao có thể..."
"Ôi, Oánh Oánh, cô không hiểu."
Giang Mộ Oánh rõ ràng không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trong mắt nàng, mọi người cùng bàn ăn cơm, đương nhiên phải coi trọng lễ nghi.
Chỉ là ở Đạo Nhất tông, cái gì mà lễ nghi, đều là vứt đi hết.
Toàn bộ Đạo Nhất tông, ngoài Bách Hoa tiên tử và Dư Mạt, lão tổ đại thánh, không ai giữ lễ nghi khi ăn cơm, trừ khi muốn nhịn đói.
Đang định tiếp tục giải thích, thì đệ tử Chung Linh đã bưng thức ăn lên bàn.
Thấy thế, Thiết Thủ, Tần Sơn Hải, cả Tô Lạc Tinh bọn người cũng không hề khách sáo, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tàn.
"Ngọa Tào, không có thời gian giải thích, Oánh Oánh mau ăn đi."
Hét lên một tiếng quái dị, Tề Hùng cũng nhập cuộc chiến, chỉ có Giang Mộ Oánh còn đang ngây người, lẩm bẩm.
"Thơm quá."
Đồ ăn vừa dọn ra, Giang Mộ Oánh đã ngửi thấy một mùi thơm khó cưỡng.
Chỉ là sau khi cô cảm thán xong, quay lại nhìn thì đồ ăn trên bàn đã không còn.
Hơn chục món ăn, cái gì cũng biến mất, cả dĩa cũng bị liếm sạch.
Trong phút chốc, Giang Mộ Oánh có chút mờ mịt, không phải, thức ăn vừa lên bàn có được mười hơi thở không?
Nhìn lại Tề Hùng bọn người, ai nấy đều bưng bát lớn, trong bát đầy ắp đồ ăn.
"Các ngươi... Các ngươi..."
Ngơ ngác nói với mọi người, nhưng giờ phút này, không ai để ý tới nàng, chỉ có Tề Hùng đang ăn như hổ đói, nhìn thấy bộ dạng này của Giang Mộ Oánh, có chút áy náy, gắp một miếng thịt băm nhỏ trong bát mình cho nàng.
"Oánh Oánh, cô ăn của ta nè."
Nhìn Tề Hùng như vậy, Tần Sơn Hải và Thiết Thủ ngồi cùng bàn đều chấn kinh.
Ngọa tào, đại sư huynh thế mà chia đồ ăn của mình cho người khác? Đây là yêu rồi sao, thật đau khổ.
Đừng thấy chỉ là một miếng thịt băm nhỏ, đối với tính cách của Tề Hùng thì chuyện này cực kỳ không dễ dàng, bình thường Tề Hùng làm gì có chuyện này?
Hắn không đi cướp của ngươi đã tốt rồi, còn muốn hắn chia cho ngươi sao?
Chỉ là Giang Mộ Oánh đối với điều này, lại có chút phức tạp, nhìn đồ ăn chất đầy như núi trong bát Tề Hùng, cùng một miếng thịt băm lẻ loi trơ trọi trong bát mình.
Giang Mộ Oánh há hốc mồm, lại không thốt nên lời, còn Tề Hùng thì mặt đầy cảnh giác nói.
"Oánh Oánh, ta cũng không có nhiều, cô ăn trước đi, được không?"
Hả? ? ?
Ánh mắt thăm thẳm nhìn đống đồ ăn đầy trong bát kia, cái này gọi là không có nhiều? Ngươi thấy mắt ta mù hay đầu óc có vấn đề?
Đôi mắt đầy u oán, Giang Mộ Oánh bất đắc dĩ gắp miếng thịt băm trong bát, từ từ bỏ vào miệng, nhưng vừa nuốt xuống, ánh mắt Giang Mộ Oánh lập tức trợn tròn.
"Cái này cái này cái này..."
Giống những người lần đầu ăn đồ ăn của Diệp Trường Thanh, biểu cảm không khác gì nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận