Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 569: Đông Châu thứ nhất thâm tình (length: 7870)

Xác định thân phận của Giang Mộ Oánh, Tô Lạc Tinh mặt đầy vẻ cổ quái, không ngờ lại gặp ở chỗ này.
Trước đó, hắn đều tưởng nàng ta chết rồi.
Nói đến Giang Mộ Oánh, đó là chuyện khi hắn cùng Tề Hùng còn trẻ, lúc ấy Tề Hùng rất thích các cô nương ca xướng ở kỹ viện, mà Giang Mộ Oánh là hoa khôi nổi tiếng nhất ở kỹ viện lớn nhất Đông Châu.
Không thể coi thường nàng được, có thể trở thành hoa khôi kỹ viện lớn nhất Đông Châu, Giang Mộ Oánh không chỉ có thiên phú xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông cả.
Hơn nữa vào lúc đó, Giang Mộ Oánh còn là một tiên tử nổi danh trên bảng Yên Chi, người theo đuổi vô số.
Chỉ là không biết cô nương này có phải đầu óc không dùng được hay không, mới gặp mấy lần mặt, đã mê muội ngốc nghếch để Tề Hùng tóm được.
Không những thế, còn tự mình bỏ tiền chuộc thân cho mình, một bộ dáng vẻ quyết không lấy Tề Hùng thì không lấy ai.
Nhưng mà kết quả, Tô Lạc Tinh phức tạp nhìn Tề Hùng một chút, tên này đúng là không phải người, quay đầu một cái liền sà vào ngực sư tỷ hắn.
Nghe nói lúc trước Giang Mộ Oánh còn cất công đến tận Đạo Nhất tông một chuyến, nói là muốn tự tay giết chết tên phụ bạc Tề Hùng này.
Khi đó Tô Lạc Tinh không có ở đó, cũng không biết kết quả cuối cùng thế nào.
Tuy đã hỏi Tề Hùng, nhưng tên kia chưa bao giờ trả lời thẳng thắn.
Từ đó về sau, Tô Lạc Tinh cũng chưa thấy Giang Mộ Oánh, không ngờ nàng ta lại chạy đến Tây Châu, còn gia nhập phật môn.
Nhớ lại chuyện cũ trước kia, Tô Lạc Tinh quỷ thần xui khiến buột miệng nói.
"Ngươi đến báo thù à?"
Thấy thế nào thì Giang Mộ Oánh cũng có vẻ là đến báo thù, dù sao năm đó nàng ta bị Tề Hùng lừa không ít, trong lòng hẳn là hận chết Tề Hùng từ lâu rồi.
Nghe vậy, Giang Mộ Oánh cũng quay đầu nhìn về phía Tề Hùng, lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, lần này ta đúng là cố ý trở về báo thù, nhưng năm đó ta cũng đã nói, tên đàn ông phụ bạc này chỉ có thể chết dưới tay ta."
"Cái này..."
Nghe vậy, Tô Lạc Tinh im lặng, còn Tề Hùng thì lại lên tiếng nói.
"Năm đó ta từng nói, ngươi muốn giết ta lúc nào cũng được, muốn chém giết hay lóc thịt ta đều không hề nhíu mày."
"Vậy thì đi theo ta."
"Được."
Nghe đối thoại của hai người, Tô Lạc Tinh không hiểu ra sao, thấy Tề Hùng thật muốn cùng Giang Mộ Oánh đi, hắn còn nhỏ giọng hỏi.
"Không phải, ngươi định thật sự đi cùng nàng ta à?"
Nghe vậy, Tề Hùng lườm Tô Lạc Tinh một cái, bực mình nói.
"Nói ngươi là đồ ngốc, ngươi còn không chịu nhận."
Hả?
Tô Lạc Tinh càng thêm nghi hoặc, hai người này là có ý gì vậy.
Ngay sau đó dưới sự chỉ huy của Giang Mộ Oánh, hai người lẳng lặng đi đến một căn tiểu viện.
Bây giờ Giang Mộ Oánh cũng là một vị trưởng lão của phật môn Tây Châu, tuy chưa đến Thánh cảnh, nhưng cũng có tu vi Thiên Nhân cảnh viên mãn, ở phật môn địa vị chỉ kém các vị trưởng lão.
"Hai người các ngươi cứ tạm thời trốn ở đây, có ta ở đây, sẽ không ai đến tra xét."
Căn tiểu viện này xem như chỗ ở tạm thời của Giang Mộ Oánh.
Nghe vậy, Tô Lạc Tinh nhíu mày, nhưng Giang Mộ Oánh không để ý đến hắn, vừa dứt lời, đã quay đầu nhìn về phía Tề Hùng nói.
"Ngươi theo ta vào trong, chuyện năm đó cũng cần phải chấm dứt thôi."
"Được."
Tề Hùng không chút do dự gật đầu đồng ý, ngay lập tức quay đầu bảo Tô Lạc Tinh sang phòng khác chờ.
Trơ mắt nhìn hai người vào phòng, lòng Tô Lạc Tinh tràn đầy lo lắng.
Trong lòng nghĩ lung tung, chẳng lẽ nữ nhân này thực sự muốn giết chết Tề Hùng? Kéo theo thân thể trọng thương, Tô Lạc Tinh cũng không còn để ý nhiều như vậy, liền cất bước đi về phía căn phòng.
Vốn tưởng vào trong sẽ thấy hai người cãi nhau, nhưng vừa đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến mặt Tô Lạc Tinh đỏ bừng.
Không nói hai lời, vội vàng đóng cửa lại, ngay lập tức nhịn không được thầm mắng một tiếng.
"Ta mẹ nó đến cùng đang lo lắng cái gì?"
Thật là cảm giác có chút thành tâm cho chó ăn, hơn nữa, Tô Lạc Tinh từ nhỏ đến lớn, có một chuyện mãi vẫn không thể hiểu rõ.
Đó chính là mấy người phụ nữ có quan hệ với Tề Hùng này, hết người này đến người khác đều bị làm sao vậy?
Rõ ràng Tề Hùng đều như vậy, tại sao các nàng còn có thể như thế?
Giang Mộ Oánh là như vậy, đại sư tỷ Bế Nguyệt cốc cũng là như vậy, còn có cả sư tỷ của hắn nữa, những người phụ nữ khác cũng vậy.
Điều này khiến Tô Lạc Tinh nghĩ mãi vẫn không ra.
Giang Mộ Oánh không phải nói muốn báo thù sao? Mẹ nó là báo thù trên giường hả?
"Khinh, cẩu nam nữ."
Nhổ một ngụm, Tô Lạc Tinh dứt khoát đi vào căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Không nghĩ thêm về đôi cẩu nam nữ kia nữa, bây giờ quan trọng vẫn là chuyên tâm hồi phục vết thương.
Trong chớp mắt thời gian đã đến đêm khuya, phật môn nháo nhào tìm kiếm, cơ hồ lật tung cả độ khẩu Đông Châu, nhưng vẫn không tìm được tung tích hai người Tề Hùng.
Một đám Thánh giả phật môn sắc mặt xanh mét nói.
"Tìm, Tề Hùng chắc chắn vẫn còn ở độ khẩu Đông Châu, nhất định phải tìm ra."
"Cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra Tề Hùng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Công việc tìm kiếm vẫn tiếp diễn, thế nhưng, một đám Thánh giả phật môn không biết, lúc này Tề Hùng, không chỉ không có chật vật trốn tránh, ngược lại đang ở ngay dưới mắt bọn họ, còn thoải mái ôm lấy trưởng lão phật môn của họ.
Sau một hồi giằng co, Giang Mộ Oánh tựa vào lòng Tề Hùng, nhìn Giang Mộ Oánh dù đã xuất gia nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, Tề Hùng cười nói.
"Sao nào, giờ còn muốn báo thù nữa không? Ta nói rồi, cái mạng này của ta là của ngươi, tùy thời ngươi đều có thể lấy đi."
"Ngươi thật sự cam lòng?"
Nghe vậy, Giang Mộ Oánh thản nhiên đáp.
"Ngươi có biết không, từ lần đầu gặp ngươi, ta đã thề, chỉ cần ngươi thích, chỉ cần trên đời này có, cho dù là ánh trăng trên trời, ta cũng hái xuống cho ngươi, huống chi chỉ là một cái mạng?"
Giờ phút này, ánh mắt Tề Hùng vô cùng thâm thúy, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, khiến Giang Mộ Oánh cả người đều đắm chìm vào.
Đây cũng chính là lý do nàng liều lĩnh yêu Tề Hùng trước kia.
Chỉ là bây giờ, Giang Mộ Oánh nhếch môi.
"Lời này của ngươi đã nói với bao nhiêu người phụ nữ rồi? Ngươi nghĩ ta sẽ còn tin à?"
"Oánh Oánh."
"Hửm?"
"Ngươi phải biết, đối với ta mà nói bọn họ đều như áng mây trôi qua, ngươi mới là vĩnh hằng, hiểu không?"
"Ta mới không tin."
Đối diện với Tề Hùng thâm tình, Giang Mộ Oánh ngoài miệng một bộ dạng không tin chút nào, nhưng thân thể lại không ngừng dán chặt vào Tề Hùng.
Trong mắt lại vô thức có ý cười lóe qua.
Còn Tề Hùng, khóe miệng nở một nụ cười mỉm, từ đáy lòng nói một câu.
"Oánh Oánh, nàng trở về thật tốt."
Giờ phút này, Tề Hùng thực sự là quá đỗi thâm tình... đến nỗi làm người ta khóc ngất, thực sự biến thành một kẻ si tình.
Chỉ là trái tim hắn có chút lớn, người ở hơi nhiều, nhưng dù vậy, không ai có thể nói hắn không thâm tình được.
Phật môn mọi người phỏng chừng thế nào cũng không nghĩ đến, bọn họ ở bên ngoài mệt muốn chết tìm kiếm tung tích của Tề Hùng hai người, còn Tề Hùng thì sao, mẹ nó ôm mỹ nhân phật môn của họ, đúng là thoải mái quá mức.
Mẹ nó rốt cuộc ai mới là đang chạy trốn chứ? Trốn mệnh có thể trốn như vậy, Tề Hùng cũng có thể coi là người thứ nhất xưa nay rồi.
"Người đâu? Tại sao vẫn không tìm thấy?"
"Bọn họ chẳng lẽ đã chạy rồi sao?"
"Không thể nào, phong tỏa không có bất cứ hư hại nào, làm sao bọn họ ra được?"
Đêm khuya trên bầu trời độ khẩu Đông Châu, một đám Thánh giả phật môn mặt mày khó coi nghị luận, mẹ nó, người đâu rồi?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận