Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1795: Biết liền tốt (length: 8129)

Vốn dĩ, đám tu sĩ hạ giới như Diệp Trường Thanh bọn họ, việc Quách gia cung cấp tài nguyên tu luyện, lại còn sắp xếp người dạy bảo, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Còn nói đến chuyện bí cảnh tu luyện gì đó, thì không cần nghĩ tới, người nhà của Quách gia còn chưa chắc được vào, sao có thể đến lượt bọn họ mấy tu sĩ hạ giới này.
Chỉ là Diệp Trường Thanh có phải tu sĩ hạ giới tầm thường đâu? Hắn là khách quý của Quách gia đấy.
Thêm nữa chuyện này lại do đích thân Tam Tổ mở lời, vậy thì dĩ nhiên không có chút vấn đề gì.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh cũng không từ chối, gật đầu cảm tạ.
"Đa tạ lão tổ."
"Một cái bí cảnh nhỏ xíu thôi, có gì mà phải cảm ơn, bí cảnh này còn mấy ngày nữa mới mở, đến lúc đó lão phu sẽ cho người đến đón ngươi."
"À phải, cái bí cảnh này có chút đặc biệt, ngoài Quách gia ta ra, còn có U Minh Cung và các thế lực khác cũng sẽ tiến vào bên trong, bất quá mọi người vào bằng những lối vào khác nhau."
"Hơn nữa, chỉ đến giai đoạn cuối cùng mới có thể gặp nhau, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức."
Nói sơ qua tình hình bí cảnh cho Diệp Trường Thanh nghe một lượt, dứt lời, Tam Tổ cũng vừa ăn hết thức ăn trong chén.
Đứng dậy, cười nói với Diệp Trường Thanh.
"Quyết định vậy nhé, đến lúc đó lão phu sẽ cho người đến đón ngươi."
"Vâng."
Diệp Trường Thanh gật đầu, lập tức Tam Tổ dọn dẹp bát đũa rồi rời đi.
Đợi Tam Tổ đi khỏi, Từ Kiệt tươi cười tiến đến trước mặt Diệp Trường Thanh.
"Bí cảnh Tiên giới, hắc hắc, phen này có thể mở mang kiến thức rồi, hơn nữa, vừa rồi Tam Tổ chẳng phải nói, bí cảnh này đối với những tu sĩ Thánh cảnh như bọn ta lại càng có tác dụng lớn."
"Thậm chí còn có thể san bằng con đường tu luyện về sau."
Thấy vẻ mặt mong chờ của Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh gật đầu cười.
Bí cảnh hay không đối với Diệp Trường Thanh mà nói cũng không đáng quan tâm, bất quá đối với bọn Từ Kiệt lại rất có lợi, điểm này Tam Tổ vừa nãy cũng cố ý nói tới.
Dường như có liên quan đến đạo tâm.
Hời hợt đáp lại Từ Kiệt một câu, Diệp Trường Thanh cũng tiện tay múc một nồi đồ ăn xào kỹ cho vào thùng, tiện tay mở giao diện cá nhân.
Kí chủ: Diệp Trường Thanh.
Thân phận: Trưởng lão Thực Đường Đạo Nhất thánh địa.
Tu vi: Đại Đế viên mãn (49.136.329.05 - 50.000.000) Công pháp: Minh Tâm quyết (viên mãn) Cửu Mạch quyết (viên mãn) Bách Chuyển Kim Đan Quyết (viên mãn)...
Thuật pháp: Ảnh Đao (Hoàng cấp thượng phẩm, hóa cảnh) Thất Tinh Bộ (Hoàng cấp thượng phẩm, hóa cảnh) Linh Bích (Hoàng cấp thượng phẩm, hóa cảnh) Thất Sát Đao (Huyền cấp trung phẩm, viên mãn) Huyền Linh Bích (Huyền Cấp thượng phẩm, viên mãn) Tật Phong bộ (Huyền Cấp thượng phẩm, viên mãn...)...
Danh vọng: Danh chấn Hạo Thổ.
Thiên phú: Đế phẩm trung giai (65.8425 - 100.000.000) Căn cốt: Đế phẩm thượng giai (8.452.63 - 100.000.000) Ngộ tính: Đế phẩm thượng giai (6.236.54 - 100.000.000) Còn thiếu chút điểm đánh giá tốt là đủ, đến lúc đó sẽ có thể đột phá Đế Tôn cảnh, cho nên, cái bí cảnh gì đó, thực sự không có sức hấp dẫn gì lớn đối với Diệp Trường Thanh.
Không đi qua nhìn cũng không tệ, dù sao cũng là bí cảnh Tiên giới, Diệp Trường Thanh cũng mới lần đầu đi.
Bí cảnh mở ra còn cần mấy ngày, mà mấy ngày này Diệp Trường Thanh vẫn bận rộn nấu nướng.
Dự định trước khi vào bí cảnh sẽ nâng tu vi lên tới Đế Tôn cảnh, dù sao cũng không còn cách bao xa.
Và ngay lúc Diệp Trường Thanh bận rộn thì ở một nơi khác, không xa đảo số 78, trên một hòn đảo nhỏ khác.
Nơi này là nơi Quách gia dùng để bố trí những tu sĩ hạ giới khác.
Vì chuyện lần trước, nên hiện tại Quách gia đương nhiên không thể để các tu sĩ hạ giới khác tiếp xúc với Diệp Trường Thanh bọn họ.
Chỉ là dù không có cơ hội tiếp xúc, cũng không có nghĩa là mấy tu sĩ hạ giới này không biết sự tồn tại của Diệp Trường Thanh bọn họ.
Hiện tại đã có hơn mười tu sĩ hạ giới sinh sống ở nơi này.
Dưới sự hỗ trợ tài nguyên của Quách gia, bọn họ tiến bộ quả thật rất lớn, và khi nếm được vị ngọt, mấy tu sĩ hạ giới này, tình cờ nghe nói Diệp Trường Thanh bọn họ còn được vào bí cảnh tu luyện Tiên giới, thì lại càng không ngừng ghen tị.
Chẳng phải sao, hôm nay, sau khi đi cùng một tộc nhân Quách gia tu luyện xong, một tu sĩ hạ giới trong số đó thăm dò hỏi.
"Quách ca, tại sao mấy tên tu sĩ hạ giới ở đảo số 78 kia có thể đi bí cảnh, còn bọn ta thì không?"
Hả???
Nghe vậy, tên tộc nhân Quách gia này sững người, lập tức ánh mắt trở nên lạnh lẽo, quay đầu nhìn người vừa hỏi.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của tộc nhân Quách gia, tu sĩ hạ giới kia chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.
Ngày thường, mặc dù Quách ca có thái độ tương đối lạnh nhạt, nói cũng rất ít, nhưng hễ có vấn đề gì hỏi thì vẫn luôn đưa ra câu trả lời đơn giản.
Nhưng lần này, ánh mắt sao lại đột ngột trở nên lạnh giá như vậy?
Đối diện với ánh mắt dò xét của tên tộc nhân Quách gia, tu sĩ hạ giới vừa mở miệng hỏi chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo xông thẳng lên não.
"Cái... Quách ca, ta chỉ tiện miệng hỏi một chút, ta không có ý gì khác..."
"Không có thì tốt, những chuyện không phải chuyện của ngươi, thì đừng có hỏi nhiều."
Lạnh lùng nói một câu, lập tức tộc nhân Quách gia này xoay người rời đi.
Diệp Trường Thanh bọn họ vào bí cảnh, đó là việc Tam Tổ đích thân mở lời, ai dám phản đối? Lại nói, cũng không ai phản đối.
Mà mấy tu sĩ hạ giới này là cái thá gì, mà đòi so sánh với Diệp Trường Thanh bọn họ? Thật không biết tự lượng sức mình.
Khi tộc nhân Quách gia kia rời đi, sắc mặt của hơn mười tu sĩ hạ giới trên đảo này đều trở nên khó coi.
Rõ ràng tất cả đều là tu sĩ hạ giới, dựa vào cái gì mà đãi ngộ lại khác biệt nhiều đến như vậy?
"Chẳng phải chỉ là biết nấu cơm sao, có gì hơn người chứ, ta còn biết luyện đan đây."
"Đúng đấy, ta cũng biết luyện khí đây."
"Lão nương hồi trước còn làm ở câu lan đây, các kiểu kỹ năng cái gì cũng tinh thông."
Hả???
Mười mấy người ai nấy trong lòng đều ghen tị không thôi với Diệp Trường Thanh bọn họ, đầy cảm giác bất bình.
"Hay là tìm cơ hội xử bọn nó một trận đi."
"Cái này...."
Thậm chí có người đề nghị tìm cơ hội thu thập Diệp Trường Thanh mấy người, dựa vào cái gì mà bọn họ thì ăn ngon mặc đẹp, còn mình thì chỉ biết đứng nhìn.
Mấy tu sĩ hạ giới này bàn tán ầm ĩ, nhưng ngay khi bọn họ đang nói chuyện, tên tu sĩ hạ giới đi đầu kia, im lặng rút khỏi đám trò chuyện, một mình lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ.
Trong lòng coi thường cười lạnh, còn muốn thu thập Diệp Trường Thanh, ngươi có gan thì cứ đi thử xem.
Không nói những cái khác, Diệp Trường Thanh mà rơi một cọng lông, cũng đủ cho các ngươi thân tàn ma dại, thật đúng là nói đùa.
Đã từng có một lần đi vào vết xe đổ rồi, hắn sẽ không ngốc nữa, lần trước xíu nữa thì ngay cả cái mạng cũng không còn.
Không hề hay biết bản thân mình đã trở thành đối tượng bị tu sĩ hạ giới khác ghen ghét, Diệp Trường Thanh mỗi ngày đều bù đầu bù cổ.
Nhịp độ bận rộn như thế, khiến cho Từ Kiệt bọn họ đều có chút không chịu nổi, nhất là Từ Kiệt, mấy ngày tiếp theo, làm cho hắn là kêu khổ liên miên.
"Ta nói sư đệ, ngươi có phải uống máu gà hay không, sao đến Tiên giới rồi mà còn liều mạng như thế? Muốn không nghỉ ngơi một ngày đi?"
Vừa mới xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, Từ Kiệt mặt mày đắng chát nói, hắn có chút nhịn không nổi rồi, ngày nào cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Cái nồi con của Diệp Trường Thanh không hề ngừng, mà đã Diệp Trường Thanh không ngừng, hắn bên này đương nhiên cũng không thể ngừng, chỉ có thể cặm cụi, mới có mấy ngày mà người hắn sắp tê cả rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận