Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1353: Ngươi không muốn lại làm ta (length: 7917)

Nhìn Diệp Trường Thanh thổ huyết hôn mê, Lý Thiết Ngưu và Thanh Yên chỉ cảm thấy khó hiểu, không phải nói chỉ đánh một khúc thôi sao, sao lại thành ra thế này?
Mãi cho đến khi vị trưởng lão luyện đan cấp Thánh của Bạch Tùng Cốc kiểm tra thân thể cho Diệp Trường Thanh xong, mới lên tiếng nói.
"Cốc chủ, Diệp công tử bị tiếng đàn làm tổn thương tim, lâm vào ảo cảnh, thần hồn bị thương nên mới thổ huyết hôn mê."
Hả? ? ?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lý Thiết Ngưu và Thanh Yên đều vô thức nhìn về phía Thu Bạch Y.
Tiếng đàn làm tổn thương tim, lâm vào ảo cảnh? Chẳng lẽ là do Thu Bạch Y gây ra?
Trước đó chỉ có nàng đánh đàn, ngoài nàng ra thì dường như không ai làm được chuyện này.
Phát giác ánh mắt của Lý Thiết Ngưu và Thanh Yên, tim Thu Bạch Y hẫng một nhịp, nàng thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Nàng yếu ớt nói.
"Thì... vừa nãy đàn hơi nhập tâm quá, không phát hiện ra..."
Nàng căn bản không nhận ra mình trong quá trình đàn đã vô tình vận dụng sức mạnh pháp tắc.
Cũng tại, trước người mình thích, ai mà chẳng căng thẳng chứ.
Lý Thiết Ngưu và Thanh Yên chẳng biết phải nói gì về điều này.
Ban ngày xoa bóp thì ấn thẳng lưng Diệp Trường Thanh gãy luôn, tối đến xin lỗi, đánh đàn một khúc lại khiến người ta thổ huyết hôn mê.
Lý Thiết Ngưu nhìn Diệp Trường Thanh mà trong mắt lộ vẻ đồng cảm.
Thật quá khổ, bị hành như vậy, không biết còn sống được bao lâu.
Trong lòng Thu Bạch Y càng thêm áy náy, mặc dù vị trưởng lão luyện đan kia đã nói, thần hồn của Diệp Trường Thanh rất vững chắc, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một đêm sẽ tỉnh lại thôi.
Sau khi cho uống thuốc, vị trưởng lão luyện đan kia liền rời đi.
Nhưng Thu Bạch Y không có ý định rời đi, mà quay sang nói với Lý Thiết Ngưu.
"Các ngươi về nghỉ đi, chỗ Trường Thanh ta trông là được."
"Cốc chủ, chuyện này..."
Nghe vậy, Lý Thiết Ngưu có chút do dự, ngươi trông coi á? Ta sợ là ngươi lại trông coi thì có.
Hai lần rồi, lần nào cũng do ngươi gây ra, ngươi trông một đêm, lỡ lão đại bị ngươi giết chết thì sao.
E là Thu Bạch Y, có điều còn chưa đợi Lý Thiết Ngưu nói xong, Thu Bạch Y liền cau mày, lạnh lùng nói.
"Sao, lời của ta ngươi không hiểu à?"
"Ta... Vậy ta ở ngoài sân, Cốc chủ có gì cứ gọi ta."
Lý Thiết Ngưu vẫn không yên lòng rời đi, nghĩ ở ngoài sân trông coi, như vậy có chuyện gì hắn cũng biết trước, may ra còn cứu được lão đại một mạng.
Về việc này, Thu Bạch Y cũng không cự tuyệt, chỉ cần đừng lởn vởn trước mặt mình là được.
Lại liếc nhìn Diệp Trường Thanh, lúc này Lý Thiết Ngưu mới lo lắng rời khỏi phòng.
Cứ cảm thấy để lão đại ở chung với Thu Bạch Y không phải là một lựa chọn hay.
Thanh Yên cũng không rời đi, mà cùng Lý Thiết Ngưu đợi ở ngoài sân.
Hai người vừa ra khỏi phòng, cửa phòng lại đóng sầm, trong phòng chỉ còn lại Thu Bạch Y và Diệp Trường Thanh.
Nhìn Diệp Trường Thanh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt Thu Bạch Y tràn đầy vẻ áy náy.
Cứ thế lặng lẽ nhìn, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Trường Thanh mới từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt nhìn thấy người đầu tiên là Thu Bạch Y đang ngồi cạnh giường, Diệp Trường Thanh giật bắn mình.
"Ngươi... ngươi lại định làm gì?"
Thoát khỏi ảo cảnh, Diệp Trường Thanh sao không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nữ nhân này lại mẹ nó tới hành hạ mình.
Thấy Diệp Trường Thanh cuối cùng đã tỉnh, Thu Bạch Y mới thở phào, lập tức tràn đầy áy náy nói.
"Trường Thanh, ta thật sự không cố ý, ta thật chỉ muốn xin lỗi ngươi, muốn đánh cho ngươi nghe một khúc, ta không biết sẽ thành ra như vậy, ta..."
Thu Bạch Y lên tiếng giải thích, thấy vậy, Diệp Trường Thanh liên tục lắc đầu nói.
"Thôi thôi thôi, ngươi nói gì ta cũng tin, chỉ là đại tỷ, ngươi có thể đừng hành hạ ta nữa được không?"
Một ngày ngắn ngủi, Diệp Trường Thanh cảm thấy mình suýt chút nữa thì bước chân vào Quỷ Môn Quan.
Bây giờ hắn chỉ muốn Thu Bạch Y tránh xa mình ra một chút.
Mặc kệ Thu Bạch Y nói gì, Diệp Trường Thanh chỉ có một ý nghĩ, đó là phải tránh xa.
Bị Diệp Trường Thanh đuổi ra khỏi phòng, có lẽ là do áy náy, dù trong lòng không muốn, nhưng Thu Bạch Y vẫn nghe theo Diệp Trường Thanh.
Dẫn Thanh Yên rời đi.
Đến khi Thu Bạch Y rời đi, Lý Thiết Ngưu mới cẩn trọng bước vào phòng.
Hắn nhìn Diệp Trường Thanh với vẻ đồng cảm mà hô.
"Lão đại, ngươi..."
"Đừng nói nữa, sau này tránh xa nữ nhân này ra, ta sợ bị nàng hành cho chết."
Do bị thương, Diệp Trường Thanh nghỉ ngơi một ngày ở Thực Đường.
Về lại động phủ của mình, Thu Bạch Y trông có vẻ ủ rũ, sao mỗi lần mình lại làm hỏng chuyện thế này?
"Trường Thanh bây giờ chắc là rất ghét ta."
Ngồi trong sân, Thu Bạch Y buồn bã nói.
Nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của Diệp Trường Thanh khi vừa nhìn thấy mình, Thu Bạch Y cũng thấy lòng mình nhói lên.
Nàng thật không cố ý.
Nghe vậy, Thanh Yên đang đứng bên cạnh cũng không biết nên nói gì.
Rõ ràng ý tưởng đều rất tốt, nhưng khi bắt tay vào làm, Thu Bạch Y luôn làm ra những chuyện kỳ quái.
Sao cũng không ngờ sẽ thành ra kết quả này chứ.
Xoa bóp thì ngươi cứ xoa bóp bình thường đi, nhất định phải dùng linh lực làm gì, thành ra ấn gãy lưng người ta.
Còn chuyện đánh đàn xin lỗi, thì ngươi cứ đánh cho đàng hoàng là được rồi, sao lại dùng sức mạnh pháp tắc vào làm gì.
Làm người ta trực tiếp rơi vào ảo cảnh, thần hồn bị thương, thổ huyết hôn mê.
Thanh Yên cũng thấy đáng thương cho Diệp Trường Thanh.
"Ngươi nói xem bước tiếp theo ta nên làm gì?"
Ngay lúc Thanh Yên đang ngẩn người, Thu Bạch Y đột nhiên quay sang hỏi nàng.
"Ta..."
Nghe vậy, Thanh Yên nhất thời không biết trả lời thế nào, giờ còn có thể làm gì? Lại đến cửa xin lỗi? Chỉ sợ Diệp Trường Thanh mà nghe thấy ngươi đến, chắc là trốn luôn mất.
Do dự một lát, Thanh Yên thăm dò nói.
"Cốc chủ, hay là chúng ta bình tĩnh lại hai ngày?"
Nàng thực sự cảm thấy Thu Bạch Y cần phải tỉnh táo lại hai ngày, chứ lại làm thêm vài lần nữa, Diệp Trường Thanh sợ là không còn sống lâu nữa đâu.
Hơn nữa bây giờ, tâm tình của Diệp Trường Thanh, Thanh Yên có thể hiểu, Thu Bạch Y mà càng cố tình lại càng phản tác dụng.
Nhưng nghe vậy, Thu Bạch Y lại nhíu mày.
"Ta không có nhiều thời gian, nhất định phải khiến Trường Thanh mau chóng yêu mến ta."
"Nhưng mà..."
Thứ tình cảm này sao có thể ép buộc được chứ, mà lại "dưa hái xanh thì không ngọt" mà.
Hả? ? ? Hái dưa sớm?
Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ táo bạo, nhìn Thu Bạch Y trước mắt, Thanh Yên cảm thấy đây hình như là biện pháp duy nhất lúc này.
Nghĩ ngợi một chút, Thanh Yên mới lên tiếng.
"Cốc chủ, thật ra lúc này, cách đơn giản nhất, tốt nhất, chính là..."
"Chính là cái gì?"
"Bá vương ngạnh thương cung."
Hả? ? ?
"Cách này được không? Trường Thanh có thể sẽ ghét ta mất."
Nghe vậy, Thu Bạch Y ngây người, đây là biện pháp gì vậy, nhưng trước tình cảnh này, Thanh Yên lại vô cùng cạn lời.
Ngoài cách này, nàng thật sự không nghĩ ra cách nào khác, muốn dựa vào các biện pháp bình thường mà khiến Diệp Trường Thanh yêu ngươi, thì không thể nào.
Chi bằng cứ dứt khoát "gạo nấu thành cơm", một bước ăn ngay.
Thanh Yên coi như đã nhìn ra, Thu Bạch Y trong chuyện tình cảm trai gái hoàn toàn không có chút thiên phú nào, vậy chỉ có thể đi đường tắt vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận