Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 679: Nhiệt tình hiếu khách Đạo Nhất tông (length: 8234)

"Dùng thuốc mê choáng không được sao?"
Từ Kiệt vừa nói ra câu này, Vương Mãn, Nguyên Thương, Tề Hùng, Hồng Tôn, ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức nhìn sang.
Nhất thời bị nhiều ánh mắt chăm chú như vậy, Từ Kiệt cũng sững sờ, trong lòng có chút không chắc nói:
"Cái kia... Ta chỉ là thuận miệng nói một chút..."
Đối đầu với Bạch gia rõ ràng không phải là một quyết định sáng suốt, Bạch gia truyền thừa nhiều năm như vậy, thực lực so với Đạo Nhất tông chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu, huống chi nơi này còn là địa bàn của người ta.
Bọn họ có chút người này, căn bản không phải là đối thủ của người ta.
Mà không có cách nào trốn thoát, Dư Mạt khẳng định cũng không chịu ngoan ngoãn chịu trói, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Mọi người vốn đang vì chuyện này mà phiền lòng, mà Từ Kiệt, như thể trong nháy mắt chỉ rõ cho mọi người một hướng đi mới.
Đúng a, cần gì phải cứng đối cứng, vả lại, những thủ đoạn nhỏ này, chẳng phải là sở trường tuyệt chiêu của Đạo Nhất tông bọn họ sao.
Về việc hạ dược thế nào, có mê choáng được đám Đại Thánh của Bạch gia hay không, mọi người căn bản không lo lắng.
Trong nháy mắt, không ai nói lời nào, tất cả mọi người Đạo Nhất tông đều quay ánh mắt nhìn Diệp Trường Thanh.
Hả? Nhìn ta làm gì?
Đối diện với ánh mắt của mọi người, lần này đến phiên Diệp Trường Thanh ngơ ngác, đang nói chuyện ngon lành, mọi người nhìn ta làm gì?
"Trường Thanh tiểu tử, lần này phải nhờ vào ngươi rồi."
"Ta?"
Tề Hùng một vẻ tán đồng gật đầu, có ai mà từ chối được đồ ăn của Trường Thanh tiểu tử đâu, dù nói tu vi của Đại Thánh cường giả cao thâm, thì cũng không sao cả, thêm nhiều chút liều lượng vào là được, trên đời này còn có ai mà Đạo Nhất tông bọn họ không mê choáng được?
Nghĩ tới đây, Tề Hùng vỗ mạnh vai Diệp Trường Thanh, sau đó không gian linh chu từ từ hạ xuống.
Dư Mạt đang đối đầu với gia chủ Bạch gia, thấy cảnh này liền có chút hoảng, đám cẩu vật này chẳng lẽ muốn bán ta đi?
Về phần phía Bạch gia, hoàn toàn không để ý, bọn họ chỉ cần Dư Mạt thôi, những người khác không quan trọng.
Đương nhiên Đạo Nhất tông sẽ không bán đồng môn, Tề Hùng chỉ là cho không gian linh chu dừng lại, sau đó mọi người đồng loạt ra khỏi khoang tàu, đi đến trước mặt Dư Mạt.
Nhìn thấy lập tức xuất hiện mười một Đại Thánh, nhiều Thánh giả như vậy, ánh mắt gia chủ Bạch gia cũng ngưng trọng lên.
Nhiều cường giả như vậy? Nhất thời hắn cảm thấy áp lực núi lớn.
Nếu như Dư Mạt không chịu, nhất định phải dùng vũ lực, vậy thật sự là không dễ làm.
Không phải Bạch gia không đối phó được mười một Đại Thánh, mà chính là cái giá phải trả có chút quá lớn, sơ sẩy một chút là có thể lưỡng bại câu thương.
Cho nên, nhất thời gia chủ Bạch gia cũng có chút khó xử.
Một mặt, Phượng Huyết Linh Tinh đối với Bạch gia quá quan trọng, một mặt khác, thực lực của Đạo Nhất tông cũng không hề yếu, hắn không dám tùy tiện trở mặt, huống chi hai bên còn không có ân oán gì.
Không chỉ có mình hắn, các cường giả khác của Bạch gia lúc này sắc mặt cũng thay đổi, vẻ ngạo mạn trên người cũng tự nhiên tan đi rất nhiều.
Cũng là điều bình thường thôi, trước đây mọi người Bạch gia có lẽ căn bản không để Dư Mạt vào mắt.
Cho dù đối phương là một Đại Thánh cường giả, Bạch gia cũng không sợ Đại Thánh.
Nhưng bây giờ, mười một Đại Thánh, hoàn toàn là một chuyện khác, sự kiêu ngạo trong lòng họ vào thời khắc này bị san bằng rất nhanh.
Ngay lúc gia chủ Bạch gia đang suy nghĩ cách giải quyết cục diện trước mắt, Tề Hùng chủ động lên tiếng.
"Vị này hẳn là gia chủ Bạch gia phải không?"
"Ừm? Xin hỏi vị đạo hữu?"
"Tại hạ là tông chủ Đạo Nhất tông, Tề Hùng."
"Thì ra là Tề huynh."
"Chuyện lần này nói ra cũng là do sư thúc ta và vị Nữ Đế kia có chút tình cảm riêng tư, thực tế trong mắt ta, sư thúc cũng nên nói chuyện thật tốt với Nữ Đế, dù sao người ta hay nói, trăm năm tu được đi chung thuyền, ngàn năm tu được chung gối chăn nha."
Tề Hùng vừa lên đã tỏ vẻ nhiệt tình vô cùng, còn nghe được mấy lời này, Dư Mạt ở bên cạnh mặt đã sớm trắng bệch một mảng, trong mắt nhìn Tề Hùng mang theo tia sát khí.
Nghiệt súc, ngươi quả nhiên muốn bán ta, ngươi cho rằng ngươi làm được à? Lão phu nếu không tốt, ngươi cũng tuyệt đối không có kết cục tốt.
Định giận mắng lên, cũng may Nguyên Thương và Vương Mãn kịp thời kéo hắn lại, ra hiệu hắn đừng manh động.
Có chút khó hiểu, nhưng đối với hai sư đệ, Dư Mạt vẫn rất tin tưởng, cứ xem tên nghiệt súc này định làm trò quỷ gì đã.
Đừng nói Dư Mạt, ngay cả gia chủ Bạch gia, lúc này cũng bị sự nhiệt tình của Tề Hùng làm cho khó hiểu.
Vừa rồi Dư Mạt chẳng phải còn thề sống chết không chịu sao? Sao bây giờ lại thành cái thái độ này...
Sau một hồi nói chuyện, Tề Hùng hoàn toàn để gia chủ Bạch gia cảm nhận được sự hiếu khách của Đạo Nhất tông.
Không chỉ có hắn, Hồng Tôn, Thanh Thạch cũng chủ động bắt chuyện với các cường giả Bạch gia, ai nấy cũng một bộ dáng quen biết từ lâu.
Bạch gia vì không muốn đắc tội Đạo Nhất tông, thêm nữa sự việc lần này nói đến, bọn họ có chút đuối lý, cho nên đối diện với việc Đạo Nhất tông chủ động làm thân, cũng vô cùng phối hợp.
Bầu không khí vốn có vẻ căng thẳng, nhờ sự nhiệt tình của Đạo Nhất tông, rất nhanh đã tan thành mây khói.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã mở miệng một tiếng đạo hữu, mở miệng một tiếng huynh đệ.
Tới lúc này, Tề Hùng rốt cuộc lộ ra kế hoạch, nói với gia chủ Bạch gia:
"Bạch huynh, chuyện này ta cũng không làm khó ngươi, khó có dịp ngươi và ta mới quen biết, dù sao không vội đi đường, hôm nay nhất định phải uống thật sảng khoái."
"Đã Tề huynh đã nói vậy, Bạch mỗ tự nhiên phải tuân theo."
"Ha ha, Bạch huynh sảng khoái."
Đối với lời mời của Tề Hùng, gia chủ Bạch gia cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
Sau đó cả đám người đi xuống, Tề Hùng lấy ra Linh thành, còn Diệp Trường Thanh bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Chỉ là trong bếp, nhìn Từ Kiệt lấy ra dược phấn, Diệp Trường Thanh mặt xám xịt nói:
"Ta nói cái liều lượng này có phải hơi nhiều quá không?"
Chỉ thấy Từ Kiệt bọn họ lấy ra đến mấy bát lớn dược phấn, nhiều dược phấn thế này, các ngươi định làm gì?
"Đối phương dù sao cũng là Đại Thánh, phòng ngừa bất trắc."
Từ Kiệt sợ dược hiệu không đủ, sau cuối không lật mặt được đám người Bạch gia thì phiền phức.
Chỉ là lo thì lo, chứ cái số lượng này...
"Nhiều dược phấn như vậy đều cho vào, ta phải làm thế nào? Làm cái món xào lăn mê dược à?"
Dược phấn của người ta cho vào vừa đủ là được rồi, nhiều dược phấn vậy bỏ vào, sao mà xào rau được?
"Vậy chúng ta cũng không biết, sư đệ Trường Thanh chắc chắn có biện pháp, nghĩ cho kỹ vào."
Từ Kiệt chỉ lo chuẩn bị dược phấn, chuyện khác mặc kệ.
Còn Diệp Trường Thanh nhìn mấy bát lớn dược phấn này, cũng đau đầu không thôi, cái này nghĩ ra biện pháp gì đây?
Sau cùng nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trường Thanh chỉ có thể chọn làm mấy món cần cho thêm bột canh.
Pha những dược phấn này vào đồ sệt, như vậy ít ra nhìn cũng như bình thường.
Xác định món ăn, Diệp Trường Thanh rất nhanh bắt đầu chế biến, nhìn từng bát dược phấn bị cho vào trong đồ ăn, mí mắt Diệp Trường Thanh giật loạn.
Ta mẹ nó là một đầu bếp chứ có phải là Độc Sư đâu.
Mùi thơm rất nhanh lan ra, đám người Từ Kiệt ở một bên nhìn cũng chảy cả nước miếng, nhưng lần này lại không ai dám ăn.
Tận mắt chứng kiến Diệp Trường Thanh cho nhiều dược phấn như vậy vào, ai mà ăn thì người đó chẳng ngơ ngơ ngác ngác sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận