Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 610: Lôi điện túy thân, thoải mái (length: 7864)

Nhìn ánh mắt rõ ràng không đúng của Diệp Trường Thanh, Hồng Tôn và những người khác, các đệ tử của Thiên Long thánh địa này rõ ràng là luống cuống.
Không còn cách nào, bọn họ chỉ là mèo con hai ba con, bên người cũng không có Yêu Vương, Yêu Hoàng của thánh địa, lần này gặp phải Đạo Nhất tông, cái kết cục kia có thể tưởng tượng được.
Đối mặt với Hồng Tôn và những người khác không ngừng tới gần, người cầm đầu là đệ tử Chân Long ngược lại quả quyết, "phù" một tiếng liền quỳ xuống.
"Tiền bối ở trên, vãn bối xin cúi đầu."
Hả? ? ?
Chiêu này ngược lại khiến Hồng Tôn và những người khác ngẩn người, Từ Kiệt nhìn đệ tử Chân Long đang "phù phù" quỳ xuống đất, khóe miệng giật giật nói.
"Đệ tử thánh địa các ngươi, chẳng phải ai cũng mang ngạo cốt sao? Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Ta... ta kính ngưỡng tiền bối, hai chân không khống chế được."
"A, tục ngữ nói đầu gối đàn ông là vàng, ngươi đây..."
"Cho nên đệ tử hiện đang tính toán dùng một số vàng ra để bảo mệnh?"
Đệ tử Chân Long này thăm dò nói, nghe vậy, mấy người đều ngây người, Ngọa Tào, còn có kiểu nói này?
Tiểu tử này có chút thú vị à nha, nó làm vậy, Từ Kiệt và những người khác lại có chút không tiện ra tay.
"Ngươi tên là gì?"
"Đệ tử Ngao Quý."
"Ngược lại là rất hợp."
Nhìn Ngao Quý đang cung kính quỳ trên mặt đất, Từ Kiệt chậm rãi gật đầu, cha nó thật có tầm nhìn, xem cái tên mà nó đặt đi kìa.
"Bây giờ phải xử lý sao?"
Quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh và mấy người, nghe vậy, Triệu Chính Bình trầm ngâm một lát, nói.
"Hay là cứ giữ lại nuôi dưỡng?"
"Cũng có thể."
Ngao Quý này có chút thú vị, giữ lại cũng được, nghe vậy, Ngao Quý cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói từ "nuôi dưỡng" nghe không thoải mái cho lắm, nhưng ít nhất là bảo toàn tính mạng rồi.
Còn về đám đệ tử Thiên Long thánh địa đi theo hắn, thì không có may mắn như vậy.
Đám gia hỏa này thì lại một thân ngạo cốt, không làm được chuyện như Ngao Quý.
Thế mà kết quả cuối cùng là nha, đều biến thành nguyên liệu nấu ăn.
"Thề đi."
Giải quyết xong những đệ tử khác, Từ Kiệt nhìn Ngao Quý nói, nghe vậy, Ngao Quý ngẩn người.
"Lập cái thề gì?"
"Ha ha, ngươi giả ngu đấy à?"
"Không không không, chuyện đến nước này, ta Ngao Quý..."
Mắt thấy Từ Kiệt muốn động thủ, Ngao Quý liền lập tức thề độc với Thiên Đạo, thái độ kia thực sự ngoan ngoãn.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của tên này, Từ Kiệt cũng không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi có bí pháp nào có thể liên lạc với đệ tử thánh địa không?"
"À... thực không dám giấu giếm, vừa nãy ta đã thử rồi, trong Đế mộ vô dụng."
Ngao Quý mặt mày xám xịt nói, ta nếu có thể liên lạc với thánh địa, sao lại thành ra thế này?
Nghe vậy, Từ Kiệt có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, mang theo Ngao Quý, một đám người bắt đầu đi về phía sâu trong Đế mộ.
Lúc này thì không gặp nguy hiểm gì, thứ duy nhất cần phải chú ý, đó là lôi đình trên bầu trời.
Uy lực của lôi đình này không nhỏ, Triệu Chính Bình bị bổ một nhát, suýt chút nữa thì bị giật mình.
Mọi người cẩn thận tránh lôi đình, còn ở một bên khác, cũng là khu vực lôi đình bên ngoài, nhưng lúc này, một đám Phật môn Tây Châu cùng đệ tử Bất Tử thánh địa, đều trợn mắt há mồm nhìn Cầm Long, Vạn Tượng và những người khác trước mắt.
Tổng cộng tầm mười người, đều đến từ Long Tượng phong, mà lúc này, những người này ai nấy đều đang tắm trong sấm sét.
Thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng hô thoải mái.
"Hô, thoải mái à."
"Lôi đình này, không tệ không tệ, còn hơn Tam Vị Chân Hỏa nhiều."
"Thực sự dễ chịu hơn đi câu lan nhiều."
Nghe xem, ngươi nghe xem đây toàn là thứ gì vậy.
Bọn họ từng người tránh không kịp lôi đình, trong mắt những đệ tử Long Tượng phong này, thế mà lại còn thấy thoải mái nữa.
Hơn nữa, mỗi khi có tia sét đánh xuống, bọn gia hỏa này thế mà chủ động xông lên đón, không chỉ không chút né tránh, thậm chí còn tranh giành nhau.
Ví như bây giờ, một tia sét vừa dứt, lại một tia sét khác giáng xuống.
Vạn Tượng đương nhiên không nhường, nhanh chân xông ra ngoài, thấy thế, Cầm Long giận dữ quát.
"Nghịch đồ, ngươi có biết thế nào là tôn sư trọng đạo không? Lôi đình này là của ta."
"Sư tôn đã Thánh cảnh viên mãn rồi, chắc mấy Tiểu Lôi Đình này cũng không có tác dụng gì, không bằng để cho đệ tử đi."
Để giành một tia sét, hai thầy trò không nhường nhau chút nào.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đệ tử Phật môn và Bất Tử thánh địa đều cảm thấy tê da đầu.
"Lôi đình này... Thật sự thoải mái đến vậy?"
"Hay là thử xem?"
Trong lòng mọi người đều tò mò, chẳng lẽ lôi đình này nhìn thì đáng sợ, kỳ thực lại rất thoải mái? Còn có thể rèn luyện thân thể?
Chẳng lẽ đây cũng là một trong những cơ duyên trong Đế mộ?
Có ý nghĩ như vậy, mọi người cũng không nhịn được mà nóng lòng muốn thử, vừa vặn lúc này có một tia sét, vừa vặn đánh xuống chỗ một tên đệ tử Phật môn.
Thấy vậy, đệ tử này không biết nghĩ như thế nào, lần này thế mà không lựa chọn trốn tránh, mà chính là trực tiếp bị lôi đình đánh trúng.
Tắm trong sấm sét, đệ tử này không hề giống mọi người Long Tượng phong, cảm thấy thoải mái, mà trong nháy mắt lại cảm thấy có chút muốn đi gặp Phật Tổ.
"Ngọa Tào, cứu ta..."
Lúc này vội vàng kêu cứu, mẹ nó lũ súc sinh Đạo Nhất tông, bọn chúng diễn trò gạt mình.
Trong lòng lập tức sinh ra ý nghĩ như vậy, lôi đình này đâu có một chút cảm giác thoải mái nào?
Hắn tự nhiên không biết, người Long Tượng phong, mỗi ngày đều dùng Tam Vị Chân Hỏa để rèn luyện thân thể.
Loại đau đớn kịch liệt đó, sớm đã quen rồi.
Bây giờ đối mặt với lôi đình này, tự nhiên cũng không có gì phải sợ.
Gặp đệ tử Phật môn này kêu cứu, những người khác hoàn toàn không dám lên trước, cuối cùng vẫn là một trưởng lão Long Tượng phong, tay mắt lanh lẹ, một chân đạp văng tên này ra ngoài, sau đó chính mình xông vào lôi đình.
"Không có cái kia khối kim cương thì đừng có ôm đồ sứ sống, cút sang một bên."
Một tia sét ngon lành, mẹ nó phá hỏng hứng thú của ta.
Tắm trong sấm sét, người trưởng lão này lộ vẻ mặt hưởng thụ.
Còn những đệ tử Phật môn và Bất Tử thánh địa ở một bên, đã sớm trợn tròn mắt.
Vốn còn cảm thấy, có lẽ lôi đình này thật sự có công hiệu đặc biệt, nhưng, qua tên đệ tử Phật môn vừa nãy lấy thân thử nghiệm.
Mọi người đều hiểu, không phải do lôi đình có vấn đề, mà là do người Đạo Nhất tông này có vấn đề nha.
Ngươi xem tên đệ tử Phật môn kia kìa, bị sét đánh cho đầu trọc cũng bốc khói luôn rồi.
Trên đầu những vết sẹo cứ không ngừng có từng sợi khói xanh bay lơ lửng.
Trong miệng cũng phun khói, mắt trợn trắng, xem ra đã đi toi mất bảy thành cái mạng rồi, cho nên cái thứ này có thể gọi là cơ duyên? Đó là muốn mạng nha.
Mọi người nhìn đám người Long Tượng phong một cách kỳ quái, rất nhanh, đệ tử Bất Tử thánh địa và Phật môn, đều nhất trí lựa chọn rời đi.
Vừa đi, vừa khe khẽ bàn luận.
"Ta đã bảo rồi, người Đạo Nhất tông đều bị bệnh."
"Đúng đấy, ai mẹ nó mà lại thấy loại lôi đình này là sự hưởng thụ chứ."
"Thích bị sét đánh hả?"
"Ta cảm thấy là, về sau chúng ta phải tránh xa người Đạo Nhất tông một chút."
"Ta cũng cho là như vậy."
Đệ tử hai phe nhanh chóng rời đi, tại chỗ, chỉ còn lại đám người Long Tượng phong, dưới sự chỉ huy của Cầm Long và Vạn Tượng, vẫn đang hưởng thụ những tia sét say đắm.
Mỗi khi một tia chớp đánh xuống, thực sự khiến người ta toàn thân sảng khoái, các lỗ chân lông trên người dường như đều mở ra vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận