Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 533: Sau cùng quật cường (length: 7944)

Nhìn Tô Lạc Tinh với vẻ mặt thanh tú ủ dột, mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt kỳ quái, Tề Hùng cũng không nhịn được đỏ bừng mặt.
Rốt cuộc là bị ép đến mức nào mới có thể nói ra những lời đau thấu tim gan như vậy.
Nhưng chuyện này vẫn chưa hết, thấy Tề Hùng không trả lời, Tô Lạc Tinh tiếp tục giận dữ hét.
"Còn chuyện năm mười tuổi, ngươi lừa ta luyện cái môn Kim Cương Bất Diệt Thể kia, ngươi dám nói nó từ đâu ra không?"
Kim Cương Bất Diệt Thể?
Nghe vậy, Hồng Tôn và những người khác đều vô cùng nghi hoặc, Đông Châu này có môn pháp thuật này sao? Sao chưa từng nghe nói bao giờ.
Hơn nữa, nghe tên có vẻ ghê gớm đấy, sao Tô Lạc Tinh lại tỏ vẻ căm phẫn thế kia?
"Nói đi, sao ngươi không nói gì? Quyển Kim Cương Bất Diệt Thể kia là chuyện gì?"
Nhìn Tề Hùng im lặng không nói, Tô Lạc Tinh tức giận chất vấn.
Đối diện với điều này, Tề Hùng vẻ mặt phức tạp nói.
"Ta... Ta nhặt được ở sau núi."
Hả???
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều ngơ ngác, mẹ nó ngươi nhặt được một môn pháp thuật ở sau núi á?
Nghe vậy, Tô Lạc Tinh càng thêm phẫn nộ nói.
"Vậy mà ngươi lại lấy cho ta đi luyện?"
"Thì tại ta nghĩ để ngươi thử trước mà."
"Tề Hùng, ngươi quả thực không phải người, ngươi biết lúc đó ta mới mười tuổi sao? Ngươi biết cái quyển gọi là Kim Cương Bất Diệt Thể kia, mẹ nó là ma công sao?"
"Ngươi biết năm đó vì chuyện này, ta suýt chút bị sư tôn đánh chết không?"
"Ta thì có biết đâu."
Tề Hùng yếu ớt nói, hắn thực sự không nghĩ nhiều như vậy, lúc trước vốn cũng không biết là công pháp gì, mình không dám luyện, cho nên đưa cho Tô Lạc Tinh thử trước.
Vì vậy hắn còn cố tình đặt một cái tên mà bản thân cảm thấy uy phong bá đạo, mà Tô Lạc Tinh cũng không nghi ngờ, trực tiếp luyện theo.
Luyện được nửa chừng mới phát hiện là ma công, lúc phát hiện ra thì đã muộn, trong người đã xuất hiện ma khí.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Hồng Tôn, Dương Hiến và những cường giả của hai tông đều lộ vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Hùng.
Thằng cha này mày rậm mắt to, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống người tốt tí nào.
"Còn chuyện năm 15 tuổi, lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài lịch luyện, ta bị hơn trăm con yêu thú đuổi giết, ngươi thì ở đâu?"
Lần này đối diện với sự chỉ trích của Tô Lạc Tinh, Tề Hùng lập tức phản bác.
"Lần đó ta đã cứu ngươi đấy, không có ta thì ngươi sớm đã bị lũ yêu thú đó ăn thịt rồi."
Những lời này là thật, năm đó hai người lần đầu tiên đi ra ngoài lịch luyện một mình, trên đường gặp một đàn thú yêu, Tô Lạc Tinh bị cả đàn đuổi giết.
Thời khắc mấu chốt, đích thực là Tề Hùng xuất thủ, lúc này mới cứu được Tô Lạc Tinh.
Theo lý mà nói, lần đó Tề Hùng có ân cứu mạng với nàng, Tô Lạc Tinh không cần phải lấy chuyện đó ra chỉ trích chứ, ngược lại còn cần phải cảm ơn mới phải.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nghe thấy lời này của Tề Hùng, Tô Lạc Tinh trực tiếp giận dữ hét.
"Ngươi cứu ta? Ngươi nói ngươi đã cứu ta?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tô Lạc Tinh, phải nói có lương tâm chút chứ."
Lần này Tề Hùng lại mạnh miệng hẳn lên, nhưng đối diện với điều đó, Tô Lạc Tinh lại cười khẩy một tiếng.
"Lương tâm? Ngươi Tề Hùng từ nhỏ đến lớn có thứ đó sao?"
"Tô tông chủ, lời này của ngươi có hơi quá đáng đấy, dù sao thì đại sư huynh của chúng ta cũng đã cứu mạng ngươi mà."
Nhìn Tô Lạc Tinh hùng hổ dọa người, Ngô Thọ không nhịn được mở miệng nói.
Những chuyện trước thì không nói, nhưng việc này thì Tề Hùng không có sai mà.
Nhưng vừa nghe vậy, Tô Lạc Tinh tức giận quát.
"Lũ yêu thú đó cũng là do mẹ nó hắn dẫn đến, cuối cùng thì là ông đây gánh họa."
Ờ....
Vốn muốn giúp Tề Hùng nói đỡ vài câu, nhưng nghe câu này, Ngô Thọ trực tiếp ngây người.
Sau đó, mọi người lại vẻ mặt phức tạp liếc Tề Hùng một cái, liền không nói nữa.
"Ta... Ta đâu có cố ý, với cả sau cùng không phải ta cũng quay lại cứu ngươi sao?"
"Được, vậy chuyện Thiên Ma tông ngươi giải thích thế nào?"
"Chuyện Thiên Ma tông thế nào á?"
"Ta ở Thiên Ma tông thi hành nhiệm vụ, ngươi thì sao?"
"Ta cũng đi thi hành nhiệm vụ mà."
"Vậy tại sao ngươi lại bán ta?"
Có một lần, Tề Hùng và Tô Lạc Tinh cùng nhau nhận nhiệm vụ của tông môn, đến Thiên Ma tông để điều tra.
Hai người không ai hay biết gì nhau đến địa bàn của Thiên Ma tông, vốn dĩ vẫn tốt, nhưng về sau, không hiểu vì sao, Tô Lạc Tinh lại bị người của Thiên Ma tông phát hiện, lần đó nàng ở rất gần với cái chết.
Đến sau này nàng mới biết, là tên chó chết Tề Hùng kia, ở Thiên Ma tông làm náo loạn, sau đó thì bỏ trốn, Thiên Ma tông lại tưởng rằng là Tô Lạc Tinh làm, nên mới truy sát nàng không tha.
Cuối cùng, Tề Hùng thì ung dung hoàn thành nhiệm vụ, trở về tông môn, còn cảm thán Thiên Ma Tông cũng chỉ có thế.
Nhưng Tô Lạc Tinh, vậy thì đúng là thập tử nhất sinh, bị Thiên Ma tông truy sát gần như khắp nửa Đông Châu, cuối cùng lê lết nửa cái xác tàn tạ, mới có thể trở về được tông môn.
"Thì ta có biết ngươi cũng ở Thiên Ma tông đâu."
"Ngươi...."
Vấn đề này Tề Hùng đích thực là bị oan, hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, đâu biết Tô Lạc Tinh cũng ở đó.
Còn về sau cùng vì sao Thiên Ma tông lại không tìm hắn, chỉ truy sát mình Tô Lạc Tinh, thì làm sao hắn biết được.
Nhìn Tề Hùng một mặt bất đắc dĩ, Tô Lạc Tinh nghiến răng nghiến lợi, hai người ở trên đại điện ngươi tới ta đi, chủ yếu là Tô Lạc Tinh đem cả đời này chịu khuất nhục phát tiết ra.
Mà theo nàng kể lại, đến cả Hồng Tôn, Ngô Thọ và những người khác cũng sinh lòng đồng cảm, ánh mắt nhìn Tô Lạc Tinh cũng thay đổi.
Ai, người này à, thật sự không dễ dàng, nhất là Tô Lạc Tinh này, một đời của nàng.
Đừng nhìn bề ngoài có vẻ phong quang vô hạn, nhưng phía sau, người này cũng phải chịu quá nhiều mà.
Chẳng biết bao nhiêu đêm không người, Tô Lạc Tinh đang lặng lẽ liếm láp những vết thương trên người mình.
Sau cùng, Tề Hùng im lặng.
"Sao thế, hết lời để nói à? Ngươi biết cả đời này ta đã sống thế nào không?"
Nhìn Tô Lạc Tinh nửa trên trần trụi, trên thân đầy những vết thương, Tề Hùng há hốc miệng, sau cùng nhẹ giọng nói.
"Thì là Tô huynh à, rất nhiều chuyện ta thật sự không cố ý gây ra, nhưng dù sao vẫn là có lỗi với ngươi."
"Đừng gọi ta là Tô huynh, ta Tô Lạc Tinh không xứng với ngươi, ta chỉ hỏi một câu, hiện tại ta vẫn còn phải phát Thiên Đạo lời thề sao?"
"Cái này..."
Thiên Đạo lời thề, đó là sự quật cường cuối cùng của Tô Lạc Tinh, đi với Tề Hùng cả một đời, hắn Tô Lạc Tinh đã phải chịu quá nhiều.
Bây giờ lại đầu nhập vào Đạo Nhất tông, dựa vào cái gì mà hắn còn phải phát Thiên Đạo lời thề, lẽ nào hắn Tô Lạc Tinh còn không đáng để Tề Hùng tin tưởng sao?
Nhưng đối với chuyện này, Tề Hùng cũng cảm thấy khó, trầm mặc thật lâu, Tề Hùng bất đắc dĩ nói ra.
"Không phát thì không phát đi, vậy thì giao một giọt tâm đầu tinh huyết cũng được chứ?"
"Ngươi nói cái gì? Tề Hùng, ngươi còn có chút lương tâm nào không vậy? Ngươi muốn tâm đầu tinh huyết của ta? Ngươi còn muốn tâm đầu tinh huyết của ta á?"
Nhìn Tô Lạc Tinh vừa tức vừa nhảy nhót, Tề Hùng một mặt bất đắc dĩ nói.
"Ngươi đừng kích động chứ, ta chỉ tiện miệng nói thôi, ngươi làm gì căng thẳng vậy?"
"Ngươi hỏi ta làm gì á? Ta quen biết ngươi từ năm bảy tuổi, cả đời này vô số lần suýt chết dưới tay ngươi, giờ ngươi còn đòi tâm đầu tinh huyết của ta á? Tề Hùng, ngươi quả thực không phải là người."
"Thôi thôi thôi, không muốn nữa, không muốn nữa, ngươi cứ bình tĩnh nói chuyện nha, chúng ta lại thương lượng lại nha."
Tề Hùng là thật sự có chút sợ Tô Lạc Tinh như này, oán khí lớn như vậy đúng là có thể so sánh với Quỷ Hoàng của Âm Lịch Sơn ấy chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận