Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1272: Chúng ta đứng lên (length: 7975)

Gặp mấy người kia, một chút ý tứ nổi giận cũng không có, thái độ còn dị thường hiền lành.
Tên yêu tộc thám tử này ngây người cả ra, không phải chứ, ta đã nói như vậy rồi, các ngươi không tức giận sao?
Quả là ngoài dự kiến, nhưng hắn vẫn cắn răng quát lớn.
"Không nói gì thì các ngươi uống rượu làm gì, cút đi."
Đã nói vậy rồi, cũng không thể nhịn thêm được nữa, tượng đất cũng còn có ba phần khí mà.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mấy người kia nổi giận, mà người vừa nãy đáp lời hắn, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Tên yêu tộc thám tử này trong lòng vui mừng, hôm nay nhất định phải dò la cho ra, cái thế giới Hạo Thổ này đến cùng là làm sao, vì sao bọn họ đi tới đâu cũng bị người dùng ánh mắt kỳ quái kia nhìn chằm chằm.
Đã chuẩn bị xong hết rồi, vậy mà một giây sau, lời người kia nói trực tiếp khiến tên yêu tộc thám tử này trợn tròn mắt.
Chỉ nghe người đó sắc mặt bình thản gật đầu nói.
"Được."
Nói xong liền đứng dậy dẫn theo đồng bạn rời đi.
Hả? ? ?
Nhìn theo bóng lưng mấy người, tên yêu tộc thám tử ngơ ngác, cái này là đi rồi sao? Không phải, sao các ngươi lại có thể đi như vậy chứ.
Ta mịa nó đang khiêu khích các ngươi đấy, mà các ngươi một tiếng cũng không thèm lên liền đi mất?
"Đứng lại cho ta."
Hắn cắn răng giận dữ quát, nhưng mấy người kia hoàn toàn như là không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, dưới chân tốc độ nhanh hơn, đảo mắt đã biến mất ngoài cửa.
Đi rồi?
Thấy vậy, tên yêu tộc thám tử đầy nghi hoặc quay trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Thấy thế, thủ lĩnh yêu tộc thám tử không nói gì mà chỉ trầm tư không biết đang nghĩ gì.
Thái độ những người này đối đãi chúng nó, hoặc nói là đối đãi yêu tộc, rất kỳ quái, như là đang sợ chúng nó vậy.
Mà theo thủ lĩnh yêu tộc thám tử thì thấy, những người này hẳn là đang sợ bọn họ.
Nếu không vừa rồi cũng sẽ không không nói hai lời liền đi, rõ ràng là, bọn họ không muốn phát sinh xung đột với yêu tộc.
Trong nhất thời, thủ lĩnh yêu tộc thám tử dường như đoán ra được điều gì, nhưng vẫn chưa thể xác định, phải thử lại lần nữa.
Nghĩ tới đây, tên yêu tộc thám tử không để lộ vẻ gì tiếp tục ăn thức ăn trên bàn.
Sau khi ăn uống no nê, cũng không có thu được tin tức gì có ích.
Nhưng trước khi đi, thủ lĩnh yêu tộc thám tử đột nhiên đứng dậy, đi đến trước bàn cách đó không xa, ngang ngược nói.
"Hôm nay bữa cơm này, các ngươi mời, hiểu chưa?"
Hả? ? ?
Nghe vậy, các yêu tộc thám tử còn lại đều ngẩn người ra, ngọa tào, mạnh như vậy sao? Như thế này người ta không liều mạng với ngươi à.
Hơn nữa, bọn họ đều thấy được, người cầm đầu bàn này là một tên Cổ tộc, hơn nữa lại có tu vi Thánh cảnh đấy.
Ngươi như vậy nói chuyện với người ta?
Nghe vậy, Thánh giả Cổ tộc trên bàn kia quả nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thủ lĩnh yêu tộc thám tử.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, những yêu tộc thám tử còn lại tim đều nhảy lên cổ họng, thầm nghĩ thủ lĩnh thật là mạnh mẽ, đây là muốn làm gì.
Đừng nói bọn họ, ngay cả chính tên yêu tộc thám tử này cũng không chắc chắn.
Nó sở dĩ cuồng vọng như vậy, cũng là để xác định phỏng đoán trong lòng.
Trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên có chút căng thẳng, ngay khi đám yêu tộc thám tử bên này đã bắt đầu không nhịn được.
Thì tên Thánh giả Cổ tộc vừa ngẩng đầu kia thế mà chậm rãi gật đầu, nói một câu.
"Được."
Hả? ? ?
Cái mịa nó là tình huống gì? Được là được cái gì chứ, sao ngươi lại đồng ý? Chẳng lẽ không nghe rõ ta nói sao?
Tình hình phát triển có chút khác với tưởng tượng a, cái này không nên nổi giận đùng đùng chứ?
Còn thủ lĩnh yêu tộc thám tử nghe câu này thì khóe miệng nhếch lên, quả nhiên đúng như mình phỏng đoán.
Bọn gia hỏa này không biết là vì lý do gì nhưng khẳng định là kiêng kỵ, hoặc có thể nói là sợ hãi chúng nó.
Không đúng, chính xác hơn mà nói, hẳn là sợ yêu tộc.
Vừa suy tư thủ lĩnh yêu tộc thám tử vừa không nói lời nào, trực tiếp quay người rời khỏi tửu lâu.
Các yêu tộc thám tử khác thấy vậy tự nhiên là bám sát theo sau.
Và dọc đường đi, hoàn toàn không có ai ngăn cản bọn họ, ngay cả tiểu nhị tửu lâu cũng không bước lên, mà chỉ để chúng nó đi như vậy.
Ra khỏi tửu lâu, thủ lĩnh yêu tộc thám tử cảm thấy, có lẽ yêu tộc ở thế giới Hạo Thổ này có địa vị rất cao.
Dọc đường đi không thấy những yêu tộc khác, có nghĩa là số lượng yêu tộc ở thế giới Hạo Thổ này cũng không nhiều.
Mà hơn nữa, vì có địa vị cao mà ra, yêu tộc có lẽ cũng rất ít khi tiếp xúc với các chủng tộc khác, thuộc kiểu siêu thoát ra khỏi thế tục.
Cho nên, những tên kia khi thấy bọn nó mới sinh lòng sợ hãi.
Lẽ nào thế giới Hạo Thổ này không phải do nhân tộc làm chủ? Hoặc có thể nhân tộc và yêu tộc cùng nhau cai trị?
Trong một thời gian ngắn, trong đầu thủ lĩnh yêu tộc thám tử đã tự suy diễn ra không ít tin tức, càng nghĩ càng thấy đúng là đạo lý này.
Chắc chắn nó sẽ không thể ngờ được, đám người kiêng kỵ bọn nó chỉ đơn giản là vì yêu tộc sắp bị ăn diệt tuyệt, giờ nhận sự bảo hộ của nhân tộc, không ai được tùy ý ra tay với yêu tộc.
Không ngờ tình cảnh yêu tộc ở thế giới Hạo Thổ này lại như vậy, nếu như phỏng đoán của mình là đúng, vậy mượn danh yêu tộc thân phận, hành động của chúng sau này sẽ càng thêm thuận tiện a.
Nhưng vẫn cần phải xác nhận thêm một bước.
Nghĩ đến đây, đúng lúc này đi ngang qua một hiệu thuốc, thủ lĩnh yêu tộc thám tử không nói hai lời, trực tiếp cất bước đi vào.
Các yêu tộc thám tử sau lưng thấy vậy tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo sát phía sau.
Vừa tiến vào trong tiệm, nhân viên cửa hàng thấy một đám nguyên liệu nấu ăn yêu tộc xuất hiện ở đây cũng ngây người ra.
Đối với những ánh mắt như vậy, thủ lĩnh yêu tộc thám tử đã không còn thấy ngạc nhiên, cũng không để ý nhiều.
Tùy ý đi dạo một vòng trong tiệm, chọn không ít đan dược, lập tức đi thẳng đến trước mặt nhân viên cửa hàng, cười lạnh nói.
"Đám đan dược này ta đã chọn, nhưng ta không định trả thù lao, hiểu không?"
Hả? ? ?
Lời này vừa nói ra, những yêu tộc thám tử phía sau trong nháy mắt sợ ngây người.
Không phải chứ, ngươi chơi kiểu này đúng không? Chúng ta là đến do thám tình hình mà, ngươi làm cao điệu như vậy, là sợ người khác không phát hiện ra chúng ta à.
Điệu thấp, điệu thấp một chút đi.
Trong lòng đám yêu tộc thám tử ai nấy đều hoảng sợ, chọc giận người ta, lát nữa động thủ thì khó xử rồi.
Hơn nữa, đây là đan dược đấy, không như bữa cơm kia, không mất mấy đồng.
Vừa nãy bọn họ đều thấy, đan dược thủ lĩnh chọn đều là loại phẩm giai không thấp.
Đồ chơi này không trả tiền, người ta có thể cho ngươi à? Cái này chẳng phải là cướp hay sao.
Ngay cả tên nhân viên cửa hàng kia cũng sầm mặt lại, ánh mắt u ám nhìn về phía thủ lĩnh yêu tộc thám tử.
Cái mịa nó dám đến cướp ở trong tiệm à? Còn có vương pháp hay không, ban ngày ban mặt đã dám làm liều thế này, đây là hoàn toàn không để bọn hắn vào mắt rồi.
Chỉ là liếc thấy thân phận nguyên liệu nấu ăn yêu tộc của bọn hắn, nhân viên cửa hàng cũng nhanh chóng hiểu ra, đám nguyên liệu nấu ăn này là cố ý đến gây sự.
Sống đủ rồi à? Chủ động đến tìm chết? Muốn lôi kéo ta xuống nước cùng à?
Trong nhất thời, trong đầu nhân viên cửa hàng đã nghĩ rất nhiều, lập tức, mặt không đổi sắc gật đầu nói một câu.
"Đều cho ngươi, cầm đi đi."
Hả? ? ?
Ngọa tào, cho thật à? Các yêu tộc thám tử đều ngây ra cả người, vậy mà cho thật.
Còn thủ lĩnh yêu tộc thám tử thì âm thầm cười một tiếng, quả nhiên là thế, nếu vậy thì ta đây mẹ nó phải nổi lên a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận