Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1779: Ta cái gì thời điểm nhận qua loại này ủy khuất (length: 7889)

Ngũ trưởng lão ra sức che chắn chiếc nồi đất, ánh mắt như thể ai dám nhòm ngó cái nồi này, hắn liền liều mạng với người đó.
Nhìn ánh mắt đầy cảnh cáo của ngũ trưởng lão, Lý quản sự cau mày nói.
"Quách huynh, chúng ta giao tình mấy trăm năm, ngươi không đến mức chứ, chẳng phải chỉ là... ..."
"Lão phu vừa nói rồi, đạo hữu ngươi là ai vậy, lão phu có quen ngươi sao?"
"Ngươi..."
Muốn chia phần dược thiện, ngũ trưởng lão nhất quyết không đồng ý, nhưng ngửi mùi thơm kia, Lý quản sự quả thực không kìm lòng được.
Con sâu tham ăn trong bụng như bị lôi ra, hương thơm cứ liên tục xông vào mũi.
Trong sân, hai lão già vì một nồi dược thiện mà giằng co, còn trong phòng, sau khi Diệp Trường Thanh vào, đám đệ tử U Minh cung đã không còn.
Mấy người đó dường như đã đến Thanh Bích tiên thành mua sắm.
Dù sao người cũng đã đưa đến Duyên Thọ đường, lại còn gặp Diệp Trường Thanh, sống chết của Lạc Cửu U đương nhiên giao cho Diệp Trường Thanh rồi.
Đối với những đệ tử Tiên giới, đám người hạ giới bọn họ thực sự chẳng là gì cả.
Dù ngươi ở hạ giới có là thiên kiêu đỉnh phong, thiếu chủ nhất tộc, đến Tiên giới, ai thèm quan tâm mấy cái đó của ngươi.
Nhìn Lạc Cửu U nằm bất tỉnh trên giường, Diệp Trường Thanh tiến lên, tự tay cho hắn uống canh.
Khỏe mạnh sao lại thành ra thế này, tu luyện cứ từ từ thôi chứ, nóng vội không được, không cần thiết phải liều mạng thế chứ.
Hơn nữa, theo những gì Diệp Trường Thanh biết về Lạc Cửu U, tên này không giống người thích liều mạng.
Nói là Hắc Lâm có khi còn đúng hơn, dù sao có lúc Hắc Lâm đúng là liều thật, không nói không rằng đã có thể làm chuyện lớn.
Diệp Trường Thanh từ từ đút dược thiện cho Lạc Cửu U, sau khi uống hết cả nồi, khí tức của Lạc Cửu U tuy vẫn yếu, nhưng rõ ràng đã ổn định hơn nhiều.
Không còn phù phiếm như trước, cho người ta cảm giác chông chênh, như thể tùy thời tan biến.
Khoảng một phút sau, mí mắt Lạc Cửu U giật giật, sau đó trước sự chăm chú của Diệp Trường Thanh, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Mới đầu, mắt còn mơ màng, vẻ không biết mình đang ở đâu.
Nhưng khi thấy Diệp Trường Thanh, Lạc Cửu U đầu tiên ngẩn người, rồi sau đó mừng rỡ nói.
"Trường Thanh huynh..."
"Tỉnh rồi là tốt."
Giọng vẫn yếu ớt, nghe vậy, Diệp Trường Thanh cười gật đầu nói.
"Sao lại thành ra thế này? Dù gấp cũng không thể đùa với tính mạng của mình..."
Thấy Lạc Cửu U tỉnh lại, Diệp Trường Thanh còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng chưa kịp nói hết, Lạc Cửu U đã đỏ hoe mắt, gắng gượng nửa ngồi dậy, gục đầu vào lòng Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh huynh, ta... ta hận a."
Hả?
Giọng nghẹn ngào, cảm nhận Lạc Cửu U trong ngực, Diệp Trường Thanh chỉ thấy da đầu tê dại, chuyện gì xảy ra vậy?
Mẹ nó còn chưa kịp nói gì, ngươi đã nhào vào lòng ta làm gì?
Diệp Trường Thanh không thích cái cảm giác này chút nào, hai thằng đàn ông mà làm ba cái trò nhăng nhít gì chứ.
Nhưng Lạc Cửu U ôm chặt lấy mình, Diệp Trường Thanh cũng không nỡ cưỡng ép đẩy ra, chỉ đành bất đắc dĩ nói.
"Lạc huynh, có gì cứ nói, không có chuyện gì, ngươi đừng như vậy..."
"Ta hận, ta hận Trường Thanh huynh, ta Lạc Cửu U từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ấm ức thế này."
Lạc Cửu U vùi đầu sâu vào ngực Diệp Trường Thanh, đầy bụng tủi thân khóc lóc.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào? Vậy thì có nghĩa là ở U Minh cung tên này đã trải qua chuyện gì?
Chẳng lẽ không phải là do bản thân hắn nóng vội luyện công pháp tốc thành mà ra nông nỗi này sao?
Nhìn Lạc Cửu U bộ dạng này, chuyện này rõ ràng có nội tình.
Vốn Diệp Trường Thanh đã thấy có gì đó kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, Lạc Cửu U trông thế nào cũng không phải người thích liều mạng.
Hắn tinh ranh lắm, huống chi là trong chuyện luyện công liều mạng.
Giờ xem ra sự việc quả nhiên không đơn giản, không biết là đám đệ tử U Minh cung không nói thật, hay là bọn họ cũng không biết tình hình thực tế.
Nhưng giờ Lạc Cửu U đã tỉnh, cứ hỏi hắn thì chẳng phải sẽ rõ sao.
Sau khi được Diệp Trường Thanh hỏi han, Lạc Cửu U mới đầy bụng ấm ức nghiến răng kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Việc hắn bị trọng thương đến mức này căn bản không phải là do cái cẩu thí luyện công gì hết.
Công pháp và môi trường tu luyện của U Minh cung, theo như Lạc Cửu U nói, cực kỳ phù hợp với Minh tộc.
Lạc Cửu U từ khi được đưa tới U Minh cung, cảm thấy như cá gặp nước, việc tu luyện gần như là nước chảy thành sông.
Đặc biệt là những tài nguyên tu luyện do U Minh cung cung cấp, trong đó có vài loại đặc hữu của U Minh cung.
Hơn nữa, chúng rất có ích cho Lạc Cửu U, dường như được chế tạo riêng cho Minh tộc.
Từ khi mới vào U Minh cung, sự tiến bộ của Lạc Cửu U cũng là thấy rõ bằng mắt thường.
Hơn nữa, vì áp lực trong bí cảnh đó, Lạc Cửu U cũng không dám lười biếng, dù sao cũng liên quan đến tính mạng, ai lại muốn chết chứ.
Thêm chút sức mạnh, cũng là thêm chút nắm chắc, nên Lạc Cửu U đã rất siêng năng tu luyện.
Vốn mọi thứ đều yên ổn, nhưng về sau, khi những người hạ giới khác lần lượt đến, mọi chuyện dần trở nên không bình thường.
Đám người hạ giới này, không dám đắc tội đệ tử U Minh cung, còn Lạc Cửu U lại là người hạ giới đến trước.
Tu vi của hắn lại tăng lên nhanh chóng, thêm vài lý do khác nữa, nên ngược lại rất được lòng đệ tử U Minh cung, các chấp sự yêu thích.
Mọi người đều là người hạ giới, thấy Lạc Cửu U suốt ngày ở chung với người U Minh cung, còn được ưu ái, nên mấy người hạ giới đến sau dần sinh lòng đố kỵ.
Bọn họ không dám trêu chọc đệ tử U Minh cung, nhưng lại dám đối phó Lạc Cửu U.
Mọi người đều từ hạ giới đến, còn việc Lạc Cửu U ở hạ giới là người thế nào, thân phận ra sao, đều không quan trọng.
Chúng chẳng ai thèm để ý, đây là Tiên giới, đến đây chúng đều được gọi chung là người hạ giới.
Nhưng những người này trong U Minh cung không dám công khai động thủ, nên bọn chúng thường lợi dụng lúc Lạc Cửu U tu luyện mà đánh lén.
Nghe Lạc Cửu U kể, Diệp Trường Thanh vẻ mặt cổ quái nói.
"Vậy là Lạc huynh, ngươi không phải luyện công tẩu hỏa nhập ma gì mà ra thế này?"
"Nói bậy, ta Lạc Cửu U mà tẩu hỏa nhập ma sao? Nếu không phải mấy tên súc sinh đó đánh lén, ta sớm đã đột phá rồi, hiểu không."
Lạc Cửu U nghiến răng hận thù, hàm răng va vào nhau lạch cạch, mắt đầy vẻ dữ tợn.
Giờ tỉnh rồi càng nghĩ càng giận, Lạc Cửu U hắn, thiếu chủ Minh tộc, có khi nào phải chịu ấm ức thế này.
Bị người đánh lén, còn suýt mất mạng, nếu không gặp Diệp Trường Thanh, chắc là hắn đã toi đời.
Vậy nên, lúc này trong lòng Lạc Cửu U, tràn đầy quyết tâm báo thù, không báo thù hắn viết ngược chữ Lạc.
"Ta nhất định sẽ giết chết lũ cẩu vật đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận