Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1315: Trở tay thì đoạt ngươi (length: 7899)

Khuê Xà một đao giải quyết con Tinh Thú này, quay đầu nói với tên đầu lĩnh bên cạnh.
"Đi thu dọn chút."
"Vâng, lão đại."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đám người nhà Trần ở dưới, thuận miệng nói.
"Đã gặp rồi thì đừng lãng phí, dẫn người xuống tiện thể cướp chút."
"Vâng."
Khuê Xà không hứng tự mình ra tay với nhà Trần, mà tùy tiện gọi tên đầu lĩnh dẫn người đi.
Dưới chiến hạm vũ trụ, nhìn Tinh Thú bị giết, đám tinh phỉ đang bận thu thập xác Tinh Thú.
Mọi người nhà Trần có chút ngơ ngác, Tinh Thú này giết là giết, còn cần xác nó làm gì?
Tinh Thú không đáng tiền mà.
Nhưng dù sao đi nữa, nhà Trần cuối cùng cũng được cứu, dù ân nhân cứu mạng của họ lại là một đám tinh phỉ, khiến mọi người trong lòng có chút phức tạp.
Nhưng Khuê Xà cùng đám người đã cứu họ, điều này là sự thật, không thể nào phản bác được, là ân nhân cứu mạng của họ.
"Tam lão, chúng ta làm sao bây giờ?"
Có người nhà Trần nhìn về phía tam lão nói, đã được người cứu một mạng, có nên đi cảm ơn một tiếng không?
Nhưng đối diện một đám tinh phỉ, mọi người thực sự không biết phải cảm tạ thế nào, chuyện này khó nói quá.
Cảm ơn các ngươi đã cứu mạng chúng tôi ư?
Thật là một đám tinh phỉ mà, có ai lại đi cảm ơn tinh phỉ bao giờ.
Ngay cả tam lão nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, đúng lúc này, một tên đầu lĩnh mang theo một đội tinh phỉ đã đáp xuống chiến hạm vũ trụ của nhà Trần.
Thấy tên đầu lĩnh và đám tinh phỉ đông đảo, tam lão hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bước lên trước mặt tên đầu lĩnh, cung kính hành lễ nói.
"Đa tạ đại nhân đã cứu mạng."
Hả? ? ?
Một câu cảm ơn này cũng khiến tên đầu lĩnh ngơ ngác, làm tinh phỉ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được người ta cảm ơn đó.
Ánh mắt phức tạp nhìn tam lão, nhất thời còn không biết trả lời thế nào.
Ta là tinh phỉ mà, ngươi lại đi cảm ơn ta ư?
"Không... Không cần khách sáo."
Như quỷ xui khiến hắn thốt ra một câu như vậy, nhưng câu này vừa nói ra, đám tinh phỉ xung quanh cũng ngơ ngác.
Nhìn tên đầu lĩnh của mình, Ngọa Tào, khi nào mà đầu lĩnh mình trở nên lễ phép như vậy, không đúng, một đám tinh phỉ như bọn họ, sao lại biết lễ phép?
Chẳng phải là trò hề sao.
Tên đầu lĩnh hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề của mình, không kìm được mặt đỏ bừng, cố ý làm mặt lạnh nói.
"Không cần cảm tạ, đưa hết linh thạch bảo vật ra đây."
Hả? ? ?
Vừa nãy còn đang cảm ơn đấy, quay đầu lại ngươi đã muốn cướp rồi ư?
Chuyện này chuyển biến nhanh quá, khiến mọi người nhà Trần nhất thời khó mà chấp nhận, đến tam lão cũng sửng sốt một hồi, mới phức tạp gật đầu nói.
"Vâng, đại nhân đợi một lát."
Tinh phỉ quả nhiên là tinh phỉ, nhưng lần này tam lão lại không có quá nhiều phẫn nộ.
Có lẽ là vì bọn họ có ân cứu mạng, không có đám tinh phỉ này, bọn họ cũng đã bị Tinh Thú kia giết chết rồi, linh thạch kia cũng giữ lại được đâu.
Đến lúc đó thì cả người cả của đều không còn.
Còn bây giờ, tuy cũng bị cướp, nhưng mạng đã bảo toàn, nghĩ vậy thì có vẻ như không quá khó chấp nhận.
Bị cướp mà còn thấy vui mừng, đây là ý nghĩ quái quái gì vậy, tam lão đều cảm thấy mình chắc là điên rồi.
Nghe lệnh, đám người nhà Trần cũng không thất thần, rất nhanh đã đưa hết linh thạch và bảo vật ra.
Hết sức chủ động, phối hợp.
Chẳng bao lâu đã thu dọn xong, nhìn mấy chiếc nhẫn không gian trong tay, tên đầu lĩnh này chỉ cảm thấy đây chắc là vụ cướp thuận lợi nhất của mình.
Thế này mà là cướp ư, quả thực là cho không đấy chứ.
Mọi người nhà Trần tự giác bỏ linh thạch vào nhẫn không gian, sau đó đưa cho hắn.
Toàn bộ quá trình không cần hắn phải bận tâm gì, chỉ cần đứng một bên chờ là được.
Trước kia, có bao giờ gặp phải tình huống thuận lợi thế này, thậm chí phần lớn mọi người, nếu ngươi không giết hai mạng, họ cũng không chịu đưa đồ đâu.
Thậm chí còn phải đích thân kiểm tra một phen, mới có thể xác định những người này có thành thật đưa hết đồ ra không.
Nhưng lần này, người nhà Trần không hề giở trò gian lận chút nào, thái độ lại tốt, thực sự khiến tên đầu lĩnh này nhìn mà cảm động không thôi.
Giá mà người người đều có giác ngộ như người nhà Trần thì bọn tinh phỉ cũng không phải vất vả như vậy.
"Đại nhân, ngài cầm lấy."
Đến khi tam lão lên tiếng, tên đầu lĩnh này mới hồi phục tinh thần lại, hơi giật mình gật đầu.
"À à, được."
Lần này nhà Trần mang theo không ít linh thạch, dù sao cũng là để đi mua sắm mà.
Tuy không tính là giàu lên trong một đêm, nhưng ít nhất cũng là một món hời ngoài ý muốn.
Cất nhẫn không gian cẩn thận, tên đầu lĩnh này lập tức dẫn người rời đi.
Con Tinh Thú kia đã thu dọn xong, nhưng vì hình thể quá lớn, không nhét vừa vào trong chiến hạm vũ trụ, chỉ có thể kéo đằng sau chiến hạm.
Có Tinh Thú trong tay, lại có lễ vật mang về, chiến hạm vũ trụ chậm rãi khởi động, tiếp tục hướng về Vô Tận Tinh Hải xa xôi chạy tới.
Nhìn Khuê Xà và đám người rời đi, mọi người nhà Trần lúc này mới thở dài một hơi.
"Hô, cuối cùng cũng được cứu rồi."
"Tuy bị cướp một trận, nhưng ta vẫn có cảm giác sống sót sau tai nạn."
"Tiền bạc là vật ngoài thân, sau này lại kiếm cũng được, mất mạng thì thật sự không còn gì cả."
"Nói phải."
"Tam lão, vậy bây giờ chúng ta?"
"Về gia tộc."
Linh thạch đã mất, tự nhiên chỉ có thể về nhà, đến đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà vấn đề này còn phải nói lại với người nhà, dù sao số lượng cũng nhiều thế mà.
Mọi người nhà Trần cũng lái chiến hạm vũ trụ rời đi.
Về phần Khuê Xà bên này, có nguyên liệu nấu ăn mới, lại còn là nguyên liệu đỉnh cấp, đám tinh phỉ tự nhiên vô cùng hưng phấn.
Khuê Xà sau khi trở lại chiến hạm vũ trụ, việc đầu tiên là tìm Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh, Trường Thanh."
"Lão đại."
"Nguyên liệu nấu ăn ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi đấy, ngươi hãy trổ tài đi."
"Lão đại yên tâm, ta sẽ đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, tối nay sẽ ăn thịt Tinh Thú."
"Tốt tốt tốt, ngươi nói vậy ta an tâm, ta chờ cũng là câu nói này của ngươi thôi."
Nghe nói tối nay ăn được thịt Tinh Thú, Khuê Xà tràn đầy mong đợi, trước đây hắn còn chưa được nhìn Tinh Thú bao giờ, không biết mùi vị thế nào, so với yêu tộc, dã thú, linh thú thì sẽ thế nào.
Thực ra bản thân Diệp Trường Thanh cũng rất tò mò về mùi vị Tinh Thú, có thể được hệ thống đánh giá là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, chắc hẳn không tệ.
"Diệp lão đại, chúng ta thật sự muốn làm món Tinh Thú ăn ư?"
Khuê Xà vừa đi, hai tên linh trù sư có chút nghi hoặc hỏi, bọn họ làm linh trù sư bao năm, còn chưa từng nghe nói Tinh Thú có thể ăn.
Nếu Tinh Thú thật sự có thể ăn, thì sao trước kia bao nhiêu năm không ai phát hiện, chắc hẳn phải có linh trù sư thử rồi chứ.
Chính vì Tinh Thú không ăn được, nên Tinh Thú mới không có chút giá trị nào.
Nhưng hiện tại, Diệp Trường Thanh lại nói Tinh Thú này ăn được, hai tên linh trù sư lòng đầy nghi hoặc.
Thứ này có thể là nguyên liệu nấu ăn tốt gì chứ?
Đối với chuyện này, Diệp Trường Thanh mỉm cười.
"Yên tâm, lát nữa các ngươi sẽ biết, không chỉ ăn được mà mùi vị còn rất ngon nữa đấy."
Thật ư? ? ?
Hai tên linh trù sư trong lòng có chút không chắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận