Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1286: Lại tới thử dò xét (length: 8059)

Làm vài món ăn từ nguyên liệu Ma tộc, Vân Tiên Đài tâm tình không tệ.
Chỉ là đám tu sĩ nhân tộc phụ trách trấn thủ Ma quật lúc này đều đã đến giới hạn.
Chủ yếu là đã rất lâu không được ăn đồ ăn của Diệp Trường Thanh.
Chẳng phải sao, Vân Tiên Đài vừa về đến nơi này liền bị Hồng Tôn, Ngô Thọ mấy người tìm đến tận cửa.
Mấy người vẫn luôn trấn giữ bên ngoài Ma quật, thấy Vân Tiên Đài liền lên tiếng nói.
"Sư tôn, hay là để Trường Thanh tiểu tử đến một chuyến đi, cái này đã lâu lắm rồi."
"Đúng vậy, chúng ta trấn thủ Ma quật, vất vả còn chưa tính, bây giờ đến cơm nóng cũng không kịp ăn, còn bọn họ ở trong thánh địa thì ngày nào cũng ăn ngon uống say."
"Đúng đó, hơn nữa lúc này xung quanh Ma quật cũng không có nguy hiểm gì, để Trường Thanh tiểu tử đến khao các huynh đệ một bữa đi."
Mọi người nhao nhao nói, nghe vậy, Vân Tiên Đài cũng gật đầu nhẹ.
Sở dĩ không cho Diệp Trường Thanh tới là vì lo lắng an toàn của hắn, dù sao Ma quật là tuyến đầu đối mặt với Ma tộc.
Tuy nhiên Diệp Trường Thanh bây giờ chiến lực cũng không tầm thường, đã có cấp bậc Đại Thánh cảnh.
Lần trước khi đối mặt với thiên kiêu Ma tộc, hắn cũng đánh có đến có về, không hề rơi xuống thế hạ phong, năng lực tự vệ không có vấn đề.
Có điều Vân Tiên Đài và những người khác không dám đánh cược, nếu như có chuyện gì xảy ra, đám người sợ là hối hận không kịp.
Nhưng mà lâu như vậy không được ăn món Diệp Trường Thanh làm, chính Vân Tiên Đài cũng thèm không chịu nổi.
Lúc này nghe Hồng Tôn, Ngô Thọ đề nghị, Vân Tiên Đài trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói.
"Được, ta sẽ liên lạc một chút, nhưng còn phải xem ý của Trường Thanh tiểu tử thế nào."
Diệp Trường Thanh bằng lòng đến thì không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn không muốn thì hết cách, mọi người cũng không thể ép buộc.
Về việc này, Hồng Tôn, Ngô Thọ đều không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Ngay trước mặt mọi người, Vân Tiên Đài liên lạc với Diệp Trường Thanh, hỏi xem hắn có thể đến Ma quật một chuyến không, ai nấy cũng thèm ăn cả rồi.
"Ta thì không sao, nhưng chỗ thánh chủ... ."
"Hắn dám có ý kiến gì ta tước hắn."
Nghe vậy, Vân Tiên Đài không hề để ý nói.
Diệp Trường Thanh đến Ma quật thì bên thánh địa không có cơm ăn, Tề Hùng chắc chắn sẽ không vui.
Nhưng Vân Tiên Đài quan tâm đến mấy thứ đó sao? Ta mẹ nó cũng chẳng có cơm ăn đây này.
Diệp Trường Thanh không có vấn đề gì là được rồi.
Để hắn mau chóng đến Ma quật, Diệp Trường Thanh gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Trường Thanh gật đầu, Hồng Tôn, Ngô Thọ vui mừng, đến là tốt rồi, cuối cùng cũng có thể ăn tại chỗ.
Trong Đạo Nhất thánh địa, biết Diệp Trường Thanh muốn đến Ma quật, Bách Hoa tiên tử ba nàng đều có chút lo lắng hỏi.
"Không sao chứ, bên Ma quật có an toàn không?"
"Không sao đâu, gần đây bên Ma tộc không có động tĩnh gì, trước đó đám yêu tộc thám tử cũng bị bắt hết rồi."
Diệp Trường Thanh đáp, cũng không nghĩ nhiều, Ma quật trong khoảng thời gian này thật sự rất yên tĩnh, không có một chút xáo động nào.
Thấy Diệp Trường Thanh nói vậy, ba nàng mới gật đầu đồng ý, nhưng cũng muốn cùng hắn đi theo.
Diệp Trường Thanh muốn rời tông đi đến Ma quật, tin tức vừa truyền ra, đám đệ tử, trưởng lão ở lại thánh địa ai nấy đều kêu than không thôi.
Vốn dĩ ngày nào họ cũng được ăn cơm, chuyến này của Diệp Trường Thanh thì bọn họ không có cơm ăn nữa rồi, phải làm sao đây?
Thế nhưng ngay cả Tề Hùng cũng không có cách nào, dù sao đây là lệnh của Vân Tiên Đài.
Cũng là Tề Hùng không làm gì được, dù gì thì sư tôn của mình cũng không tiện cãi lời mà.
Ngày thứ hai, Tề Hùng tự mình đưa Diệp Trường Thanh đi.
Lúc sắp chia tay, Tề Hùng mặt không vui nói ra.
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi nhớ phải nhanh chóng quay về đấy, Ma quật bên kia không an toàn."
"Gần đây Ma tộc cũng không có động tĩnh gì mà."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi."
Tề Hùng liên tục nói Ma quật nguy hiểm, bảo Diệp Trường Thanh mau chóng trở về, nhìn bóng lưng Diệp Trường Thanh, Tề Hùng hồi lâu không quay vào.
Chuyến này Diệp Trường Thanh đi rồi, lại thêm vài ngày không được ăn cơm rồi.
Ngay lúc Diệp Trường Thanh đang chạy đến Ma quật, bên Ma tộc, hai đại Ma Đế lại triệu tập một đám cường giả Ma tộc, dự định tấn công Hạo Thổ thế giới.
Có điều lần này, mục đích của Ma tộc không phải hủy diệt Hạo Thổ thế giới mà chủ yếu là thăm dò.
Thăm dò xem Hạo Thổ thế giới có còn cường giả Đế Tôn cảnh ẩn giấu không.
Nếu không có thì sẽ một lần tiêu diệt Hạo Thổ thế giới.
"Xuất phát."
Nói mục đích của trận chiến này cho đám Ma Thần Vương biết, bảo chúng không cần liều mạng với Hạo Thổ thế giới, trận này không cầu thu hoạch được gì.
Chỉ cần có thể thăm dò ra nông sâu của Hạo Thổ thế giới là được.
Hơn nữa, một trận chiến e là khó thăm dò được, về sau có lẽ còn cần phải thăm dò nhiều lần nữa.
Trước khi lên đường, một Ma Đế nhìn Đức Lợi nói.
"Trận chiến này ngươi có thể không cần đi."
"Ta muốn đi."
Đức Lợi là con trai của Ma Đế này, vốn dĩ trận chiến này hoàn toàn không cần hắn đi, nhưng Đức Lợi lại muốn đi theo.
Thấy vậy, Ma Đế gật đầu, dặn dò.
"Đi thì đi, nhớ cẩn thận."
"Ta biết."
Lý do Đức Lợi muốn đi Hạo Thổ thế giới chính là vì Diệp Trường Thanh, vị thiên kiêu đỉnh phong của Hạo Thổ thế giới.
Từ sau trận đại chiến với Diệp Trường Thanh lần trước, Đức Lợi đã nhớ kỹ đối thủ này.
Một thế giới bị phong bế mà lại có một thiên kiêu đỉnh phong như vậy, thật là hiếm thấy, đối với Đức Lợi, có thể giao thủ với người này quả thực là một sự hưởng thụ.
Bên Ma tộc đại quân xuất động, còn ở Hạo Thổ thế giới, Diệp Trường Thanh cũng miễn cưỡng đến Ma quật.
Gặp Vân Tiên Đài, Ngô Thọ và những người khác.
Hồng Tôn vừa thấy đã ôm chầm Diệp Trường Thanh, kích động nói.
"Trường Thanh tiểu tử, ta cứ tưởng ngươi chết rồi, cuối cùng thì ngươi cũng tới."
Lúc này Diệp Trường Thanh trong mắt Hồng Tôn chẳng khác nào Bồ Tát sống vậy.
Trông chờ mòn mỏi, nước miếng đều sắp chảy hết, cuối cùng cũng đợi được Diệp Trường Thanh đến.
Chỉ có trời mới biết bao nhiêu đêm Hồng Tôn chảy nước miếng tu luyện, nhiều lúc đang luyện nước miếng đã vô thức chảy ra rồi.
Nếu không phải vì nhiệm vụ phải trấn thủ Ma quật, hắn đã sớm mặt dày mày dạn chạy đến thánh địa rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn bữa cơm mà mình mong ngóng, gì thì gì cũng phải ăn hai bát lớn mới được.
Không chỉ Hồng Tôn, lúc này cường giả xung quanh năm Ma quật, đều nghe tin Diệp Trường Thanh đến.
Ai nấy cũng kích động không thôi, cuối cùng cũng có cơm ăn.
Vất vả trấn thủ Ma quật lâu như vậy, đồ ăn mà ai nấy mong ngóng cuối cùng cũng đến.
Đây đối với họ mà nói chính là phần thưởng tốt nhất.
Mọi người bắt đầu mong chờ đến giờ cơm, hơn nữa, nghe nói hôm nay mỗi người còn được ăn hai bát cơm thì phải.
Đúng là vậy, Diệp Trường Thanh cũng gật đầu đồng ý, mỗi người có thể ăn hai bát cơm.
Dù sao lâu như vậy không ăn, cho mọi người ăn một bữa no nê cũng coi như thưởng cho các cường giả đã mấy ngày liền trấn thủ Ma quật.
Đến mức mấy lão tổ Đại Đế, còn nghe nói hình như có tiểu táo nữa.
Chuyện này càng làm đám lão tổ Đại Đế kích động, tiểu táo à, cái này mẹ nó là bếp nhỏ à, trước kia họ muốn ăn mà căn bản không có cơ hội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận