Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 550: Toàn viên Đạo Lâm (length: 7962)

"Ta pháp bảo đâu?"
"Ta không gian giới chỉ đâu?"
"Ta mịa nó pháp trượng đâu?"
Pháp bảo, không gian giới chỉ không còn thì chưa tính, điều kỳ quái nhất là, rõ ràng đang cầm pháp trượng trong tay, trong nháy mắt đều biến mất không thấy.
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã rơi vào tay đệ tử Đạo Nhất tông.
Nhìn thấy pháp trượng yêu quý của mình, tên đệ tử phật môn này tức giận hét lớn.
"Tiểu tặc, đưa ta pháp trượng."
"Trả lại ngươi muội."
Mà đệ tử Đạo Nhất tông, lại không chút do dự trực tiếp thu vào trong không gian giới chỉ.
Tuy không cách nào sử dụng, nhưng đồ đã rơi vào tay ta, còn có lý nào trả lại?
Trong chốc lát toàn bộ chiến trường, tràn ngập tiếng mắng chửi.
Trận chiến này mới bắt đầu chưa được bao lâu, những đệ tử phật môn này, hết người này đến người khác đều bị đệ tử Đạo Nhất tông sờ soạng sạch sành sanh.
Pháp khí đeo ở hông không có, không gian giới chỉ mang trên tay không có, ngay cả pháp trượng cầm trong tay cũng mất.
Một đám đệ tử Đạo Nhất tông, ào ào hóa thân thành hảo hán Đạo Lâm.
Đến mức nói bản lĩnh này của bọn họ học từ đâu, thì phải nhắc đến Vương Ngũ và Tống Di hai người.
Hai người này liên tục cướp kho báu của Hắc Hổ Yêu Vương, được Đạo Lâm ca tụng là Đạo Thánh, Đạo Thần.
Ban đầu chỉ có đệ tử Thần Kiếm phong và Ngọc Nữ phong học tập, dù sao có chiêu này, lúc cướp cơm, trộm đồ của người quen rất hữu dụng.
Chỉ là không ngờ, cái thủ đoạn Đạo Lâm này, trên chiến trường lại thực dụng như thế.
Về sau chiêu này cũng từ từ truyền ra trong Đạo Nhất tông, ngày càng nhiều đệ tử cũng bắt đầu học tập thủ đoạn Đạo Lâm này.
Khoan đã, đừng quản nó chỉ hơi ám muội, nhưng có lúc nó rất có tác dụng.
Vì vậy, Vương Ngũ và Tống Di còn hào phóng đem tuyệt học gia tộc vô tư dâng hiến ra.
Thám Vân Thủ và Thuận Tinh Chỉ.
Cũng nhờ vậy, chúng đệ tử mới biết, Vương Ngũ và Tống Di, lại là thế gia Đạo Lâm, trong gia tộc mấy đời đều là hảo hán Đạo Lâm.
Đương nhiên, tông môn cũng không để hai người chịu thiệt, Hồng Tôn làm chủ, lấy hai môn thuật pháp Địa cấp đỉnh giai làm trao đổi cho gia tộc hai người.
Nói ra thì, họ còn lời.
Chỉ có điều, đến tay các đệ tử Đạo Nhất tông, Thám Vân Thủ và Thuận Tinh Chỉ mới chính thức bộc lộ uy thế của nó.
Trước đó đặt ở Vương gia và Tống gia, thật là uổng phí chúng.
Ngươi xem bây giờ, trên chiến trường, đã có gần một nửa đệ tử phật môn, trên người sạch trơn.
"Bọn ác tặc lớn mật, trả lại áo cà sa cho bần tăng."
"Các ngươi mịa nó không phải người, đến người xuất gia cũng trộm."
"Rốt cuộc còn muốn đánh không? Mẹ nó, quần cộc của lão tử các ngươi cũng lấy?"
Đừng nói là áo cà sa, từ không gian giới chỉ, pháp bảo càng lúc càng ít, rơi vào tay đệ tử Đạo Nhất tông, mặc kệ cái gì, cứ sờ đến, thì đó là của ta.
Áo cà sa, tăng bào, đến cuối cùng ngay cả quần cộc cũng không tha.
Một đám đệ tử phật môn chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Bọn họ đến để tác chiến, là đến liều mạng, nhưng đến giờ, mạng chưa liều thì đã bị người ta lột sạch đồ.
Tuy nói không ảnh hưởng gì, suy cho cùng cũng không ảnh hưởng đến chiến lực.
Nhưng mẹ nó thân trần trụi đánh nhau, vẫn cảm thấy có chút không quen, trước đây bọn họ chưa từng gặp chuyện này.
Có ai mịa nó đánh nhau không nghĩ giết chết đối phương, mà chỉ không ngừng trộm đồ không?
Mà đệ tử Đạo Nhất tông thì chẳng quan tâm những chuyện đó, mặc kệ đồ gì, trộm được thì đều nhét vào không gian giới chỉ của mình.
"A, đại sư, ngay cả quần cộc cũng rách nát rồi, phật môn gian khổ thế sao?"
"Tiểu tặc, ngươi muốn chết."
Nghe thấy đệ tử Đạo Nhất tông xem thường, mặt đệ tử phật môn đỏ bừng, giận dữ hét lớn, xông lên định liều mạng.
Còn có đệ tử, thuận tay túm một cái, chỉ cảm thấy tay trơn nhẵn, quay đầu nhìn lại, một chiếc yếm đỏ chót xuất hiện trong tay.
"Ừm? ? ?"
Ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn qua, là hòa thượng không sai à? Sao cái yếm cũng có rồi?
Mà tên đệ tử phật môn này thì xấu hổ vô cùng, răng cắn ken két.
"Nhìn cái gì."
"Chậc chậc, phật môn các ngươi đúng là biết chơi."
"Ta liều mạng với ngươi."
Phật môn một bên thực sự sắp điên rồi, đừng nói là những đệ tử này, ngay cả trên không trung, một đám Thánh giả phật môn đang kịch chiến cùng Hồng Tôn, lúc này sắc mặt cũng đỏ lên.
Bởi vì mịa nó không chỉ đệ tử bị trộm, mà ngay cả những Thánh giả Đạo Nhất tông như Hồng Tôn cũng trộm.
Chẳng phải sao, tên Thánh giả phật môn đang kịch chiến với Hồng Tôn, lúc này nửa thân trên đã sạch trơn, áo cà sa không còn, tăng bào cũng mất, chỉ còn lại một chiếc quần lót đang mặc.
Một cơn gió thổi qua, chỉ cảm thấy lạnh căm căm, Thánh giả phật môn này lộ vẻ sát ý quát với Hồng Tôn.
"Hồng Tôn, lão nạp hôm nay tất sát ngươi."
"Phế mịa nó lời gì, Thám Vân Thủ."
Nghe vậy, Hồng Tôn không thèm để ý, một tay chộp tới, mà tên Thánh giả phật môn này lập tức cảm thấy dưới hông mát lạnh, theo bản năng vội vàng che lại.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, nếu không ngay cả chiếc quần lót cuối cùng cũng mất.
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi, ngu xuẩn, nắm lấy dây lưng làm gì?"
Vừa thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn Hồng Tôn, chỉ một cái liếc mắt, chỉ thấy trong tay Hồng Tôn không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc quần lót, hơn nữa nhìn sao thấy quen mắt thế?
Lặng lẽ cúi đầu, chỉ thấy hai tay mình đang nắm lấy chỉ là một chiếc dây lưng, còn phía dưới, thì đã sớm trống trơn.
Mặt mo đỏ bừng xấu hổ, bất quá việc đã đến nước này, Thánh giả phật môn này dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt, tức giận ném dây lưng trong tay sang một bên, trực tiếp cởi sạch chiến đấu.
"Hồng Tôn, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy thủ đoạn này mà thắng được ta sao? Coi như như bây giờ, ngươi có thể làm gì lão nạp? Ngươi có thể làm gì lão nạp chứ?"
Tức giận xông tới, chỉ là không có quần áo, đích thực có chút không quen, chủ yếu vẫn là do nguyên nhân tâm lý.
Có ai mịa nó không bị bệnh, đều là nam, thích cởi quần áo đánh nhau à?
Hồng Tôn ở đây thì thành thạo, bất quá nói đến việc tu luyện Thám Vân Thủ và Thuận Tinh Chỉ đến cực hạn, thì vẫn là Thanh Thạch.
Không chỉ muốn tu luyện hai môn thuật pháp này đến hóa cảnh, mà còn là trò giỏi hơn thầy, tạo ra cải biến, dung hợp vào Câu Pháp của mình.
Căn bản không cần giống những người khác, nhất định phải ở khoảng cách gần mới có thể trộm.
Thanh Thạch vung lưỡi câu lớn trong tay, một lưỡi câu ra ngoài, câu đến đâu, cái đó chính là của ta.
Lúc này Thanh Thạch vừa vung lưỡi câu ra, vừa hay câu trúng tràng hạt của tên Thánh giả phật môn đang chiến đấu cùng hắn.
"Lấy ra đi ngươi."
Sau đó hơi dùng lực một chút, tràng hạt trong nháy mắt bị câu vào tay Thanh Thạch.
"Thanh Thạch, ngươi muốn chết."
Đừng nói là tràng hạt, ngay cả không gian giới chỉ mang trên tay, cũng không biết bằng cách nào mà ngu ngơ mờ mịt bị Thanh Thạch câu đi mất.
Điều này khiến cho tên Thánh giả phật môn vô cùng tức giận.
"Ồ, vẫn là Bảo khí thượng phẩm, không tệ không tệ."
Nhìn thoáng qua, Thanh Thạch cười híp mắt thu tràng hạt vào trong không gian giới chỉ của mình, thấy vậy, Thánh giả phật môn này không khỏi bùng nổ, tức giận tiến lên định liều mạng.
Chỉ là sau mấy chiêu, chiếc quần cộc cuối cùng cũng mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận