Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 586: Vân La thánh địa (length: 8246)

Nhẫn nhịn nửa ngày, còn tưởng rằng Tề Hùng có thể nghĩ ra cái gì, ai ngờ hắn lại muốn mình đi kho báu của Phật môn một chuyến, đám cường giả Phật môn đều giận sôi máu.
Chẳng lẽ hắn không xem Phật môn ra gì?
Không đợi Tiêu Hàn Y cùng người đàn ông trung niên lên tiếng, đám Phật Tổ Phật môn cũng không nhịn được nữa.
"Lão nạp bây giờ sẽ liên hệ thánh địa, dù có chết cũng quyết không chấp nhận yêu cầu vô lý này."
Nói rồi, vị Phật Tổ đó lấy ra một khối Truyền Âm phù Thánh phẩm.
Chỉ có Truyền Âm phù Thánh phẩm mới có thể truyền tin giữa các châu.
Trước mặt mọi người, vị Phật Tổ đó trực tiếp liên hệ với thánh địa.
Ở Trung Châu, thánh địa không chỉ một, mỗi tộc đều có thánh địa riêng, còn nhân tộc có đến ba Đại Thánh Địa.
Thánh địa của Tiêu Hàn Y tên là Vân La thánh địa.
Thấy vị Phật Tổ này làm vậy, Tiêu Hàn Y lạnh lùng nói:
"Ngươi muốn đối nghịch với thánh địa sao?"
Xem ra bà cô này cũng cùng một giuộc với Tề Hùng, vị Phật Tổ đó cũng dứt khoát lật mặt, lạnh giọng đáp:
"Hừ, ngươi đại diện được cho toàn bộ Vân La thánh địa sao?"
Chỉ là một Thánh giả, đặt ở Đông Châu, Tây Châu có lẽ là một tay che trời, nhưng ở Vân La thánh địa, tuy nói là cường giả, nhưng không phải tầng lớp cao thật sự.
Phía trên còn có Đại Thánh, chưa kể đến đám lão quái vật còn trên cả Đại Thánh.
Tiêu Hàn Y đương nhiên không đại diện được cho toàn bộ Vân La thánh địa, có điều, vị Phật Tổ này rõ ràng xem thường địa vị của nàng trong Thánh Địa.
Lúc này, sau khi vị Phật Tổ kia liên lạc, mấy vị trưởng lão Đại Thánh ở Vân La thánh địa cũng tụ tập lại một chỗ, một người trong đó lên tiếng:
"Hàn Y lần này làm đúng là hơi quá đáng, thiên vị như vậy, tránh sao khỏi tiếng chê bai, gây hại đến uy nghiêm của thánh địa."
Vừa mở miệng, vị lão giả này đã khẳng định hành động của Tiêu Hàn Y là sai trái.
Nhưng vừa dứt lời, một Đại Thánh khác cười lạnh nói:
"Uy nghiêm con mẹ gì, uy nghiêm của thánh địa là do người ta bố thí?"
"Đã đại diện thánh địa, thì phải nghĩ cho chu toàn."
"Hà, việc Vân La thánh địa ta làm, cần giải thích với người khác? Nghe ngươi nói vậy, chẳng lẽ Phật môn đã mua chuộc ngươi?"
"Ngươi bớt ngậm máu phun người."
Hai người lập tức tranh cãi ỏm tỏi, còn các trưởng lão Đại Thánh khác thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không có ý định mở miệng.
Hai người cãi nhau kịch liệt như vậy hoàn toàn là do vấn đề phe phái.
Tình hình Vân La thánh địa rất phức tạp, phe phái mọc lên như nấm, còn hai người đang cãi nhau lúc này, lần lượt là đại trưởng lão và nhị trưởng lão Vân La thánh địa.
Đều là người đứng đầu phe cánh của mình, cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thánh Chủ đời tiếp theo.
Mà Tiêu Hàn Y cũng là người của phe nhị trưởng lão, đồng thời rất được nhị trưởng lão coi trọng.
Vì vậy, đương nhiên bị đại trưởng lão bài xích, mà loại đấu đá này không phải lần đầu.
Ngay khi hai người cãi nhau không dứt, một bóng mờ đột nhiên xuất hiện trong điện, thấy bóng mờ đó, dù là đại trưởng lão hay nhị trưởng lão cũng vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ.
"Tham kiến Thánh Chủ."
"Thánh Chủ, lần này Đạo Nhất tông và Phật môn giao chiến, vì thánh địa ta đã tham gia, nên chấm dứt ở đây, chuyện bồi thường mà Đạo Nhất tông đưa ra thật không ổn."
Đại trưởng lão dẫn đầu gây khó dễ, còn nhị trưởng lão thì không chịu nhượng bộ.
"Buồn cười, Phật môn chủ động tấn công, bây giờ thua trận lại muốn toàn thân trở ra, có chuyện tốt như vậy sao?"
Hai người lại bắt đầu tranh cãi không ngơi, lúc này, bóng mờ ngồi ở vị trí chủ tọa nhẹ giọng lên tiếng.
"Được rồi."
Giọng không lớn, nhưng ngay lập tức, bất luận là đại trưởng lão hay nhị trưởng lão đều lập tức im miệng.
Ngay sau đó, bóng mờ nhìn sang một thanh niên đứng cạnh hai người.
"Tam trưởng lão tự mình đi một chuyến, việc này giao cho ngươi toàn quyền quyết định."
Dứt lời, bóng mờ tan biến ngay tại chỗ, còn mặt của đại trưởng lão và nhị trưởng lão đã tái mét.
Thánh Chủ giao quyền quyết định cho tam trưởng lão, ý đã quá rõ ràng, bọn họ đều không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.
Tam trưởng lão lại là người mà Thánh Chủ rất tin tưởng, có thể nói chắc chắn sẽ không thiên vị ai cả.
Nghe vậy, tam trưởng lão gật đầu, thậm chí không thèm nhìn đại trưởng lão và nhị trưởng lão một cái, rồi biến mất khỏi đại điện.
Cùng lúc đó, ở Đông Châu, người đàn ông trung niên cũng nhận được tin từ thánh địa, biết tam trưởng lão sẽ đích thân đến Đông Châu, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:
"Chuyện này làm lớn chuyện rồi, tam trưởng lão đích thân đến, chúng ta lui sang một bên nghỉ ngơi đi."
Lời này là nói với Tiêu Hàn Y, chuyện này giờ không còn do bọn họ quyết định được nữa.
Còn Phật môn, nghe tin thánh địa phái hẳn một trưởng lão Đại Thánh đến đây, ai nấy đều cười khẩy.
Hừ, xem các ngươi còn cách nào nữa không.
Tưởng rằng kiếm đâu ra một con đàn bà, là ăn chắc được Phật môn rồi sao?
Tề Hùng cũng hết cách, cuối cùng sau khi thương lượng với người đàn ông trung niên, mọi người quyết định cùng về trước Đạo Nhất tông, đợi tam trưởng lão đến rồi sẽ thương nghị chuyện bồi thường sau.
"Cũng được, nhưng người của Phật môn không được vào Đạo Nhất tông."
"Ngươi nghĩ lão nạp muốn vào chắc?"
"Vậy là tốt nhất."
"Thả người Phật môn bọn ta ra."
"Buồn cười, đợi trưởng lão thánh địa đến rồi tính."
Bây giờ thả người? Nói đùa cái gì, ta tự mình bắt được, dựa vào đâu mà thả?
Tề Hùng miệng không hề nhường nhịn, Phật môn cũng không có cách nào, dù sao khi tam trưởng lão chưa tới, họ cũng không thể hành động gì, nếu không đến lúc đó chọc giận thánh địa, xui xẻo vẫn là họ.
Chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Sau đó, mọi người một trước một sau quay về Đạo Nhất tông, Phật môn đúng là không vào Đạo Nhất tông, chỉ dừng ở khu vực bên ngoài, trực tiếp ở trên tinh hạm.
Còn Tiêu Hàn Y và người đàn ông trung niên thì được sắp xếp ở trong Đạo Nhất tông.
Trên đường đi, Tiêu Hàn Y không hề nói chuyện với Tề Hùng, Tề Hùng cũng không dám chủ động trêu chọc.
Sắp xếp ổn thỏa cho hai người Tiêu Hàn Y, Tề Hùng cùng một đám cao tầng Đạo Nhất tông vào chính điện thương nghị chuyện này, lần này, ngay cả sáu người Dư Mạt cũng đến.
"Không ngờ lại là Lý Chính tên kia tự mình đến."
Dư Mạt bất đắc dĩ nói, rõ ràng là quen biết tam trưởng lão của Vân La thánh địa này.
"Với ý của Vân La thánh địa, chắc là không ủng hộ bồi thường nhiều, nhiều nhất cũng chỉ làm cho có lệ thôi."
Tề Hùng trầm giọng nói, đây đích thực là khả năng cuối cùng.
Còn đối với điều này, mọi người Đạo Nhất tông đương nhiên không cam tâm, dù sao Đạo Nhất tông là bên chiến thắng mà, cứ thế để Phật môn toàn thân rút lui, ai nấy trong lòng đều khó chịu.
Nhưng mà, đối mặt Vân La thánh địa, Đạo Nhất tông lại chẳng có quyền lên tiếng.
Khi mọi người hết cách thì Diệp Trường Thanh chậm rãi lên tiếng.
"Thực ra không phải là không có cách, hay là giao việc tiếp đón trưởng lão thánh địa cho Thực đường chúng ta thì sao?"
Tiếp đãi?
Nghe vậy, mọi người ngẩn người, cái này nghe mới lạ đó, có điều Thực đường của ngươi...
Mọi người nhất thời quên mất, Thực đường của Đạo Nhất tông có những thành viên gì, tu vi thấp nhất lại là đường chủ Diệp Trường Thanh, còn lại, không Thánh cảnh cũng là Đại Thánh, đừng quên, Dư Mạt mấy người đều là người của phòng ăn.
Dùng để tiếp đãi tam trưởng lão của Vân La thánh địa này thì quá đủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận