Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 839: Triệt để tuyệt vọng (length: 8019)

Đối mặt với sự chế giễu khinh miệt của Mãng Hoàng, Dương Cần mặt lạnh tanh, hắn biết trong thành có kẻ phản bội, có người trong bóng tối đã đầu phục Man tộc.
Dù vậy, cái Thiết Lao quan này nhất định phải giữ vững.
"Ngươi cho rằng chỉ một tên phản bội là có thể làm dao động được Thiết Lao quan này sao? Đúng là si tâm vọng tưởng."
Dương Cần trả lời đầy khí thế, thấy thế, nụ cười của Mãng Hoàng không hề giảm, hắn biết rõ tính cách của Dương Cần, dù sao đôi bên có thể nói là đối thủ cũ, nên cũng không nghĩ hắn có thể đầu hàng.
Chỉ là...
Giữa một đám tiếng cười của Mãng Hoàng, trên đường chân trời, một khe nứt không gian bị xé toạc, sau đó, một bóng đen to lớn chừng 8m bước ra.
Thấy cảnh này, bất luận là Dương Cần hay một đám cường giả của Vân La thánh địa, cùng những tu sĩ tông môn khác bên trong Thiết Lao quan, đều triệt để rơi vào tuyệt vọng.
"Man Đế... Sao lại thế này..."
Có người khóe miệng run rẩy tự lẩm bẩm, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, một tôn Man Đế quả nhiên đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Sự xuất hiện của Man Đế như thể đè sập mọi hy vọng cuối cùng, khiến tất cả mọi người đều tuyệt vọng tận cùng.
"Không giữ được, cái này thực sự không giữ được rồi."
"Chết tiệt, tại sao Man Đế lại xuất hiện ở đây."
Không ai cho rằng trận chiến này còn có hy vọng gì, mà Man Đế vừa xuất hiện, chỉ nhàn nhạt liếc qua Dương Cần, liền lạnh lùng mở miệng.
"Bản đế chỉ hỏi một lần, có đầu hàng không?"
Dứt lời, quanh thân hắn hiện lên một cỗ khí tức đỏ như máu kinh khủng, cỗ khí tức này bóp méo không gian bốn phía, như biển máu hướng về tất cả tu sĩ Nhân tộc ép xuống.
Đây là sức mạnh thuần túy của huyết nhục, chỉ dựa vào một thân huyết khí đã có thể đạt tới bước này, đây chính là thiên phú bẩm sinh của Man tộc.
Dưới sự áp chế của huyết khí Man Đế, những Nhân tộc vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại càng thêm mặt xám như tro, chiến ý trong lòng nhanh chóng biến mất, thậm chí có người đã nảy sinh ý định thoái lui.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang lên từ miệng Dương Cần.
"Thà chết không hàng."
Bốn chữ ngắn ngủi, lại như xông phá được sự áp chế của huyết khí Man Đế, ánh mắt của tất cả tu sĩ Nhân tộc đều không tự chủ được hướng về phía Dương Cần.
Mà Dương Cần lúc này cũng tức giận quát.
"Hạo khí tiếc càn khôn, chiến đến chết mới thôi."
Đây là câu nói được đặt trước phủ thành chủ Thiết Lao quan, nghe nói là do tổ sư Vân La thánh địa đích thân viết.
Vô số năm qua, vô số tu sĩ nhân tộc lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên lao tới tam đại hùng quan, tại tam đại hùng quan không biết đã chôn vùi bao nhiêu tiền bối Nhân tộc.
Có thể đến bây giờ, tam đại hùng quan vẫn sừng sững hiên ngang, luôn là ba cánh cổng bảo vệ nhân tộc, ngăn ngoại tộc khỏi xâm nhập.
Dựa vào chính là huyết tính không sợ chết của các tu sĩ nhân tộc.
"Một đêm, chư vị, chỉ một đêm thôi, giữ vững được một đêm này, chúng ta chính là thắng."
Dương Cần nộ hống, khiến những tu sĩ nhân tộc vốn đã tuyệt vọng, chậm rãi có sự thay đổi.
Từ tuyệt vọng, đến rung động, đến nhiệt huyết sôi trào, đến chiến đến chết mới thôi.
"Hạo khí tiếc càn khôn, chiến đến chết mới thôi."
Rất nhiều tu sĩ nhân tộc đứng lên hô hào, chiến ý trong lòng nhanh chóng quay trở lại.
Đúng vậy, cho dù không có đại trận hộ thành thì sao, đây không phải là lý do bọn họ đánh mất Thiết Lao quan, dù chỉ còn một người, cũng phải giữ vững cái Thiết Lao quan này.
Một đêm, chỉ một đêm, liều chết cũng phải kiên trì qua một đêm này.
Nhìn Nhân tộc lại lần nữa bộc phát ra sĩ khí ngút trời, trên mặt Man Đế cũng không hề biến sắc, lạnh lùng ra lệnh.
"Không biết sống chết, giết."
Theo mệnh lệnh của Man Đế, trăm vạn đại quân Man tộc di chuyển, vô số tráng kiện như rồng giống Man Tử hướng phía nhân tộc ập đến.
Mà Dương Cần lúc này cũng giơ cao trường đao trong tay, quát.
"Giết."
Bên ngoài Thiết Lao quan, hai tộc hung hăng đụng vào nhau.
Mà nhân tộc với quân số ở vào thế yếu tuyệt đối, vừa mới giao tranh, như thể đã lọt vào vòng vây trùng điệp của Man tộc.
"Dựa vào nơi hiểm yếu cố thủ, thì có thể thay đổi được gì?"
Trên không trung, Man Đế nhìn xuống chiến trường, vừa chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên một đạo đao mang xẹt qua.
Quay đầu lại, tùy tiện nắm lấy đạo đao mang đang đánh tới, trên mặt lộ nụ cười lạnh nhạt, khẽ dùng sức một chút, liền bóp nát đao mang.
"Ngươi nên biết chênh lệch giữa Đại Thánh và Đế cảnh chứ."
Nhìn Dương Cần xuất hiện trước mặt, kẻ này thi triển bí pháp, xem ra là dùng cả sinh mệnh của mình để ngăn chặn hắn.
Chỉ là, Man Đế thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
Tu vi Đại Thánh, lại còn chưa đạt đến viên mãn chi cảnh, chẳng lẽ cho rằng chỉ dựa vào thi triển một chút bí pháp, là có thể bù đắp được sự chênh lệch này sao?
Mặt Man Đế đầy vẻ miệt thị, Dương Cần cắn răng, hai tay nắm chặt đại đao.
"Không thử thì làm sao biết được."
Nói rồi, lại lần nữa hướng Man Đế công tới, đối mặt với sự công kích của Dương Cần, Man Đế không hề tránh né.
Tùy ý cho lưỡi đao chém mạnh lên người mình, dùng nhục thân nghênh đón một kích toàn lực của Dương Cần, kết quả là, lưỡi đao của Dương Cần trên người Man Đế không để lại chút dấu vết nào.
"Nếu như đây là hy vọng của ngươi, thì đế đây sẽ tự tay nghiền nát nó."
Nói rồi, cũng không thấy Man Đế có động tác gì, chỉ đơn giản một cái trong nháy mắt, sau đó, cả người Dương Cần đã bị đánh bay ra ngoài.
Ngay cả một cái va chạm trong chớp nhoáng cũng không chịu nổi, trên trán lập tức xuất hiện một lỗ máu, cả thần hồn cũng bị tổn thương.
Hung hăng ngã xuống đất, thấy thế, Man Đế cũng không thèm để ý tới hắn nữa, một Đại Thánh nhân tộc, tiện tay là có thể diệt.
Lại lần nữa đặt mắt xuống phía chiến trường, Man Đế chuẩn bị xuất thủ.
Tuy nói cho dù không tự mình ra tay, cục diện vẫn nghiêng về phía Man tộc, nhưng Man Đế biết, viện quân của Vân La thánh địa nhất định đang trên đường đến.
Nhất định phải trước khi viện quân Vân La thánh địa tới, kết thúc chiến đấu, chiếm được Hổ Lao quan, dùng cái này đối phó với sự phản công của Vân La thánh địa.
Không có thời gian lãng phí với đám tu sĩ nhân tộc ở Thiết Lao quan này.
"Dừng tay, đối thủ của ngươi là ta..."
Mắt thấy Man Đế định động thủ với các tu sĩ phía dưới, Dương Cần cố gắng đứng dậy, nộ hống, đồng thời vung đao ra.
Tuyệt đối không thể để Man Đế động thủ với tu sĩ phía dưới, nếu không thì thật không thể chống cự được đến sáng.
Nhưng đối mặt với công kích của Dương Cần, Man Đế chỉ tiện tay búng ra, lưỡi đao lập tức bị bắn ra, rơi xuống trên một ngọn núi lớn ở xa.
Ngọn núi bị tước đi một nửa, còn Man Đế thì lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn thấy kết quả này, Dương Cần cắn răng nâng đao lên, chênh lệch thực lực của hai bên, khiến hắn có chút mờ mịt bối rối.
Dường như công kích của mình căn bản không có ý nghĩa gì, trong mắt Man Đế, nó thậm chí còn không bằng gãi ngứa.
"Dù vậy, ta cũng muốn đem hết toàn lực."
Cắn răng nói, ngay khi Dương Cần chuẩn bị xuất thủ lần nữa, từ phía sau, không chút dấu hiệu nào, một đạo kiếm phong xẹt qua.
Gần như lướt qua người Dương Cần mà đi, thẳng đến chỗ của Man Đế.
Mà Man Đế vốn không chút biến sắc, lúc này đột nhiên biến sắc, không kịp đối phó với tu sĩ nhân tộc phía dưới, quay người, nhìn đạo kiếm phong đang lao đến, làm tư thế phòng thủ.
Đây là lần đầu tiên Man Đế làm tư thế phòng thủ kể từ khi xuất hiện, sau đó kiếm phong hung hăng oanh kích vào người hắn, trong phút chốc, kiếm khí kinh khủng và huyết khí trên bầu trời như biến thành hai con cự long, cắn xé lẫn nhau, ngang tài ngang sức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận