Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 578: Đánh thắng? (length: 8002)

Bên ngoài Đông Châu độ khẩu, sau khi Đạo Nhất tông và Lạc Hà tông tấn công, trong nháy mắt loạn thành một đoàn.
Các đệ tử ban đầu đều nhắm đến đồ ăn mà đến, bất quá hai nồi canh như vậy, rất nhanh liền bị mọi người ăn sạch.
Thở dài thoải mái, một đám đệ tử đều vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Ngon thật đấy, tay nghề của Diệp trưởng lão lại có tiến bộ rồi."
"Bây giờ mới là chuyện chính."
"Nói phải đấy."
Ăn uống no đủ rồi, vậy tiếp theo tự nhiên là giải quyết đám con lừa trọc trước mắt này.
Ánh mắt đều nhìn về phía đám đệ tử Phật môn bên cạnh, phát giác ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm, một đám đệ tử Phật môn trong tim hơi hồi hộp một chút.
Vốn dĩ lao tới trước, thân hình cũng trong nháy mắt dừng lại, sau đó không tự chủ lùi về sau mấy bước.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi nói ta muốn làm gì? Khặc khặc..."
"Ngươi không được qua đây."
"Cái này không thể phụ thuộc vào ngươi rồi."
"Có bản lĩnh dám chờ bần tăng đúc lại phật tâm rồi một trận chiến không?"
"Đầu óc ngươi có bệnh à?"
Tốn bao nhiêu khí lực lớn như vậy, vất vả lắm mới làm vỡ nát phật tâm của các ngươi, bây giờ ngươi bảo ta chờ?
Đệ tử Đạo Nhất tông đương nhiên sẽ không cho Phật môn cơ hội như vậy, không nói hai lời, như hổ đói vồ mồi liền nhảy lên, sau đó chính là nghiền ép một phương diện.
Phật tâm còn ở thì những đệ tử Phật môn này đã không phải đối thủ của đệ tử Đạo Nhất tông rồi, chớ nói chi hiện tại phật tâm tan nát, thì càng không có một chút sức chống cự nào.
Bị đè xuống đất là một trận ma sát điên cuồng, không chỉ đệ tử bình thường, mà cả trưởng lão, Thánh giả đều như vậy.
Lúc này một đám Thánh giả Phật môn cũng đều bị Tề Hùng bọn họ đánh tơi bời một trận.
Chiến cục gần như nghiêng hẳn về một phía.
Ở nơi xa, Chu Vũ đi cùng Diệp Trường Thanh cũng đang yên lặng chú ý trận chiến.
Thấy cảnh này, Diệp Trường Thanh biết Phật môn thua, không có phật tâm, phe Phật môn căn bản không thể làm nên trò trống gì.
Chỉ có thể bị đánh một chiều.
Vốn là chiến trường duy nhất còn tính là cân bằng, sau trận chiến này thì rơi xuống, Phật môn có thể nói là thất bại thảm hại.
Không ít đệ tử Phật môn bị chém giết tại chỗ, càng nhiều thì bị bắt sống.
Thời gian chiến đấu không dài, hơn nữa, các Phật Tổ của Phật môn cũng chưa hề xuất hiện.
Nghĩ rằng chắc hẳn đã bị Dư Mạt bọn họ kiềm chế.
Đại Thánh hai bên, từ lúc bắt đầu chiến đấu đã quản thúc lẫn nhau.
Phật Tổ Phật môn muốn nhúng tay, cũng phải xem Dư Mạt bọn họ có đồng ý hay không, hoặc là nói là phải phân ra thắng bại.
Chỉ là giao chiến giữa Đại Thánh, muốn phân ra thắng bại, hoặc chém giết đối thủ thì đó cũng là một việc rất khó khăn.
Nhất là thọ nguyên của Dư Mạt bọn họ đều sắp hết, thì lại càng là như vậy.
Đến chiều tối, Đạo Nhất tông chiếm lại Đông Châu độ khẩu, còn một đám đệ tử Phật môn đều trở thành tù nhân.
Trong Thánh giả Phật môn, cũng có ba người bị bắt sống, một người bị chém giết, những người khác dù trốn được nhưng cũng đều mang thương tích đầy mình.
Ai mà ngờ được, 5 đại chiến trường, nơi kết thúc đầu tiên lại là Đông Châu độ khẩu.
"Tần sư đệ, Thiết Thủ sư đệ, ngày mai hai người các ngươi phụ trách áp giải đám đệ tử Phật môn này về tông môn."
Đêm xuống, Tề Hùng an bài chuyện tiếp theo, còn Ngọc Nữ phong cùng Lạc Hà tông thì tiếp tục ở lại trấn giữ Đông Châu độ khẩu.
Nghe vậy, Tần Sơn Hải cùng Thiết Thủ gật đầu đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, mọi người Phật môn bị bắt, được Huyết Đao phong và Trấn Sơn phong áp giải, thông qua trận truyền tống quay về tông môn.
Trong tông môn, Ngô Thọ luôn trấn thủ nơi này, còn có Mạc Du, Trương Thiên Trận bọn họ cũng đã sớm đến trận truyền tống.
Trong khoảng thời gian này, đừng thấy họ như không ở trên chiến trường, nhưng thực ra vẫn mệt muốn chết.
Đan dược, phù triện, pháp bảo tiêu hao, mỗi ngày đều là một con số trên trời, hoàn toàn không cho họ thời gian nghỉ ngơi.
Huống chi, đệ tử Đạo Nhất tông tiêu hao phù triện, đan dược vốn dĩ đã vượt xa các tông môn khác.
Mỗi lần giao chiến, suy nghĩ đầu tiên của đệ tử Đạo Nhất tông chắc chắn là dùng phù triện, đan dược để dằn mặt đối thủ một phen, sau đó mới đánh giáp lá cà với ngươi.
Đây cũng chính là phong cách của Đạo Nhất tông.
Chính vì thế, nhu cầu đan dược, phù triện rất lớn, rất lớn.
Lúc này, mấy người đứng ở ngoài trận truyền tống chờ đợi, sắc mặt đều có chút kỳ quái.
"Thắng rồi? Phật môn yếu đến thế sao?"
"Đại sư huynh mới đi mấy ngày à?"
Đêm qua biết được chiến sự ở Đông Châu độ khẩu đã kết thúc, Phật môn đại bại mà chạy, Ngô Thọ bọn họ đã cảm thấy không thể tin được.
Sáng sớm lại nghe tin Tần Sơn Hải, Thiết Thủ hai người đang áp giải tù binh về tông môn.
Tính ra, Tề Hùng đến Đông Châu độ khẩu mới mấy ngày chứ.
Trước đó không phải vẫn luôn chịu áp lực rất lớn sao, sao nhanh như vậy đã bại?
Đang nghĩ ngợi thì từ trận truyền tống phát sáng, từng đệ tử Phật môn một dưới sự áp giải của đệ tử Huyết Đao phong và Trấn Sơn phong, chậm rãi từ trong trận pháp đi ra.
Có thể cảm nhận rõ, những đệ tử Phật môn này ai nấy đều bị phong bế tu vi, phật tâm tan nát.
Cảm nhận phật tâm tan nát, Ngô Thọ mấy người nhìn nhau, trong lòng như đoán ra điều gì.
Cái này mẹ nó cảm giác quen thuộc vậy?
"Sư đệ, bọn họ đây là...?"
"Hắc hắc, trận chiến này phải may mắn mà có thằng nhóc Trường Thanh, nếu không phải nó, chúng ta cũng không dễ dàng thắng vậy đâu."
Diệp Trường Thanh? Quả là thế.
Nghe Tần Sơn Hải, Thiết Thủ nói vậy, Ngô Thọ bọn người mới kịp phản ứng, khó trách đám đệ tử Phật môn này, không sót một ai, phật tâm nát không thể nát hơn được.
5 đại chiến trường, đã có một chiến trường kết thúc, mà lúc này Diệp Trường Thanh, cùng với Tề Hùng, lại tới chiến trường Nhạc Vân thành.
Thấy Diệp Trường Thanh đến, Hồng Tôn là người cao hứng nhất.
"Ha ha, thằng nhóc Trường Thanh, ta chờ ngươi đã lâu rồi đấy."
Cách còn xa, Hồng Tôn đã cười lớn chạy tới đón.
Chẳng phải vì lo lắng chiến cục, mà là vì Diệp Trường Thanh tới, đây chẳng phải có lộc ăn sao?
Vừa hay, không ít đệ tử cũng đã ăn hết lương khô rồi, Diệp Trường Thanh đến thật đúng là kịp thời.
"Bớt lời đi, lần này ta phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu ở Nhạc Vân thành."
Tề Hùng không nói nhảm, hắn mang Diệp Trường Thanh một đường chạy đến, mục đích đương nhiên là vì chiến cục.
Đã tìm được cách giết chết Phật môn, Tề Hùng hiển nhiên là cũng không muốn dây dưa nữa.
Dùng phương pháp như ở Đông Châu độ khẩu, trước làm vỡ nát phật tâm đám con lừa trọc này, sau đó nhất cử đoạt lấy.
Nghe Tề Hùng nói vậy, Hồng Tôn cũng không từ chối, dù sao có thể sớm kết thúc chiến đấu, chắc chắn là tốt.
Đêm xuống, Diệp Trường Thanh liền bắt đầu chế biến nước sôi cải trắng.
Sau đó làm theo, từ Tề Hùng và những người khác tự mình đưa đến trước cửa Phật môn, còn những đệ tử khác thì núp trong bóng tối.
Bất quá, đệ tử Phật môn ở Nhạc Vân thành này, so với ở Đông Châu độ khẩu còn phải thê thảm hơn nhiều.
Chỉ thấy bọn họ trên người chỉ có một mảnh vải rách che những bộ phận trọng yếu, ai nấy cũng giống như ăn xin, thận trọng nhìn về phía những dãy bát nhỏ ở đằng xa.
"Cái này...?"
Ngay cả Tề Hùng, nhìn đám đệ tử Phật môn ở chiến trường Nhạc Vân thành cũng đều biến sắc mặt.
"Bọn họ đây là...?"
Vì sao nhìn qua, đám đệ tử Phật môn này đều không mặc quần áo vậy? Phật môn chẳng lẽ nghèo đến mức này rồi sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận