Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 757: Lại về đoạt cơm thời đại (length: 7836)

Nghe nam tử nho nhã kia nói vậy, Mặc Vân đầu tiên là ngẩn người, đây là ý gì?
Ngay sau đó lại nhận ra ánh mắt của hắn không đúng, theo ánh mắt đó, nhìn xuống ngực mình, nơi nàng phu nhân xinh đẹp đang nép vào.
Mặc Vân không phải người không hiểu chuyện, hơn nữa có thể leo lên vị trí phong chủ, tự nhiên là người thông minh.
Kết hợp với ánh mắt kỳ lạ của nam tử nho nhã kia, cùng với những lời vừa nói, Mặc Vân trong lòng nhanh chóng hiện ra một đáp án không thể tin được, trong nháy mắt kinh hãi đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Ngươi... Ngươi đừng nói với ta nàng nàng nàng... nàng là lão thôn trưởng?"
Mẹ nó đúng là gặp quỷ mà, trước mắt dường như lại hiện ra cái dáng vẻ già nua, rụng gần hết răng của lão thôn trưởng.
Mặc Vân làm sao cũng không tin, người đẹp trong ngực mình lại là lão thôn trưởng, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Chỉ là dù hắn có cầu nguyện thế nào, nam tử nho nhã kia vẫn là chậm rãi gật đầu, xem như đưa ra đáp án.
"Ngọa Tào..."
Ngay tức khắc, Mặc Vân dường như gặp ma, đẩy lão thôn trưởng trong ngực ra, cả người như bị sét đánh vậy.
"Ngươi ngươi ngươi..."
"Vân ca, huynh làm sao vậy? Không phải vừa nãy còn..."
"Cô đừng qua đây!"
Thấy lão thôn trưởng bước vài bước về phía mình, Mặc Vân kinh hãi kêu lên, mẹ nó tại sao lão thôn trưởng lại ở đây chứ?
Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Mặc Vân, đám Lâm Phá Thiên, Tần Sơn Hải, Cầm Long cũng một phen kinh hãi.
Nàng phụ nhân xinh đẹp này lại là lão thôn trưởng ư? Chuyện đùa chắc?
Mặc Vân từng bước lùi lại, cuối cùng còn quay người một cái vọt thẳng vào trong thành, chỉ để lại lão thôn trưởng một mình ai oán khôn nguôi.
Bất quá một đường theo đảo hoang đuổi tới Đông Châu, lại từ Đông Châu đuổi tới Trung Châu, lão thôn trưởng tự nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc được.
Ánh mắt nàng lần nữa trở nên kiên định, nàng nhất định sẽ làm cho Vân ca yêu thích mình.
Đối với sự thay đổi của lão thôn trưởng và một đám dân làng, Tề Hùng bọn người rất kinh ngạc.
Hóa ra việc tu luyện còn có thể có tác dụng như vậy? Mà điều kỳ lạ nhất chính là, theo Ngô Thọ kể lại, mọi người đều biết, thôn của lão thôn trưởng, cái đám người ở đó, thiên phú tu luyện một người so với một người cao.
Có thể nói gần như toàn bộ đều là thiên kiêu, chuyện này thật không hợp lẽ thường.
Nhưng chuyện của lão thôn trưởng, tự nhiên là Mặc Vân phải đau đầu rồi, sau một hồi đau lòng, những chiến hạm đã bị thiêu rụi kia tự nhiên cũng không còn cách nào khác.
Dù đau lòng, Ngô Thọ cũng chỉ có thể chọn cách bỏ qua.
Haiz, chuyến đến Trung Châu này, cái giá phải trả thực sự quá đắt đi.
"Một đám nhóc con."
Bực bội mắng thầm một tiếng, dưới sự hướng dẫn của đám người Tề Hùng, Ngô Thọ, Thạch Tùng, Trương Thiên Trận lúc này mới tiến vào Vạn Yêu quan.
Đệ tử Đạo Nhất tông đều đã đến, có đến mấy trăm ngàn đệ tử, phủ thành chủ tự nhiên là không đủ chỗ, cho nên chỉ có thể tìm chỗ ở xung quanh.
May mắn là Vạn Yêu quan diện tích rất lớn, cũng không có người dân ở đây, cho nên có rất nhiều phòng bỏ trống.
Rất nhẹ nhàng đã sắp xếp ổn thỏa cho đám đệ tử.
Các đệ tử tự mình quét dọn, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ tươi cười hưng phấn.
"Mọi người đi thăm trưởng lão Trường Thanh à?"
"Nói thừa, ta phải đi ngay chứ!"
"Ha ha, lần này cuối cùng cũng có thể ăn được cơm của trưởng lão Trường Thanh."
"Haiz, ta nghe nói trong khoảng thời gian này, các tu sĩ của những đại tông môn khác, mỗi ngày đều được ăn đấy, ta thèm muốn chết rồi."
"Ai mà chẳng vậy, ta thân là đệ tử Đạo Nhất tông, còn chưa có phần nữa là."
"Đừng có than nữa, bây giờ chẳng phải là có thể ăn rồi sao?"
"Hắc hắc, nói cũng phải."
Rất nhanh các đệ tử đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở, còn chuyện cần phải làm kế tiếp, đương nhiên chính là chờ cơm thôi.
Vì bữa cơm này, bọn họ đã thèm thuồng rất lâu rồi, lần này quyết không thể bỏ qua.
Đám đệ tử thì vui vẻ, nhưng trong bếp, Diệp Trường Thanh cũng có chút mệt mỏi.
Chớp mắt một cái đã thêm ra mấy trăm ngàn đệ tử, hơn nữa, sau này những người của các đại tông môn cũng sẽ đến Vạn Yêu quan, đây là Tề Hùng đã thương lượng với bọn họ xong.
Dù sao họ cũng sợ Kình Thiên thánh địa trả thù mà, lúc này thứ có thể cho bọn họ cảm giác an toàn cũng chỉ có Đạo Nhất tông.
Cho nên, bọn họ không cần nghĩ ngợi nhiều mà chủ động đề nghị, muốn chuyển cả tông đến Vạn Yêu quan, hy vọng có thể được Đạo Nhất tông che chở.
Đối diện với thỉnh cầu này, Tề Hùng cũng không có từ chối.
Đạo Nhất tông rất cần những tông môn phụ thuộc này, hơn nữa, tông môn phụ thuộc thần phục để thượng tông che chở, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Người càng ngày càng nhiều, dù có một đám linh trù sư của Liên minh Linh Trù giúp đỡ, cũng không thể làm ra nhiều đồ ăn đến vậy.
"Xem ra vẫn phải quay lại như trước thôi."
Lại phải trở về thời kỳ cướp cơm trước đây rồi.
Tính một cái, một lần căng hết mức cũng chỉ có 300 ngàn phần cơm, đấy là khi có cả đám linh trù sư hỗ trợ.
Có nghĩa là có phần lớn người sẽ không có cơm ăn, nhưng không còn cách nào khác, đó đã là giới hạn rồi.
Diệp Trường Thanh đem tình hình nói với Tề Hùng bọn người, mọi người nghe vậy, cũng không từ chối.
Dù sao chuyện phòng ăn, Diệp Trường Thanh có toàn quyền quyết định, còn về chuyện cướp cơm, Tề Hùng bọn họ có sợ gì đâu chứ?
"Tiểu tử Trường Thanh cứ tự mình quyết định đi, dù sao việc ở phòng ăn đều do con tự chủ."
"Không sai, chỉ là nếu muốn cướp cơm, vậy người của các đại tông môn phải xử lý như thế nào?"
"Tách riêng bọn họ ra sao?"
"Thôi đi, bây giờ là lúc cần người."
"Ta nghĩ cứ trực tiếp cùng nhau cướp đi, làm vậy cũng có thể biểu dương thái độ đối xử công bằng của Đạo Nhất tông."
"Nói thì nói vậy, nhưng đám nhóc con kia có chịu không?"
"Đúng đó, dù sao bọn nó mới là đệ tử Đạo Nhất tông."
"Mọi người đi hỏi thử xem, xem ý kiến của đám nhóc con thế nào, nếu như quá mâu thuẫn, thì mình tính các biện pháp khác."
Tề Hùng bảo đám phong chủ Hồng Tôn đi hỏi ý kiến đệ tử các phong, xem suy nghĩ của họ thế nào.
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.
Rất nhanh đã đến chỗ các đệ tử, đầu tiên là nói cho bọn họ biết, phòng ăn không thể làm đủ đồ ăn cho nhiều người như vậy, mỗi bữa nhiều nhất chỉ có 300 ngàn phần.
Nghe vậy các đệ tử tự nhiên là tiếng oán than dậy đất, nhưng cũng nhanh chóng tỏ ra hiểu chuyện.
Hơn nữa 300 ngàn phần, thật ra thì cũng không ít.
Sau đó mới nói, nếu phải cướp cơm cùng một đám tông môn phụ thuộc, bọn họ có đồng ý hay không.
Đương nhiên, chỉ có những người cùng cảnh giới mới có thể cướp, quy tắc cũng giống như trước đây.
Vốn cho rằng đám đệ tử hẳn là sẽ có chút mâu thuẫn, dù sao người nhiều có nghĩa là áp lực cạnh tranh sẽ lớn hơn, Hơn nữa, lại còn là một đám tông môn phụ thuộc, họ là đệ tử Đạo Nhất tông mà phải đi cướp cơm với tông môn phụ thuộc, trong lòng thế nào cũng sẽ không thoải mái cho lắm.
Nhưng điều làm đám phong chủ Hồng Tôn không ngờ được chính là, khi nghe nói vậy, đám đệ tử không hề do dự mà trực tiếp gật đầu nói.
"Cướp thì cướp thôi."
"Không sao, chẳng qua cũng chỉ là tông môn phụ thuộc thôi mà."
"Hắc hắc, biết đâu còn có cơ hội đục nước béo cò ấy chứ."
"A, lời sư đệ nói có lý đấy, người càng nhiều, chẳng phải sẽ càng loạn hay sao?"
"Phong chủ yên tâm, bọn con tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tông môn, nguyện ý cùng nhau cướp cơm."
"Đúng đó, chúng con nguyện ý cùng nhau cướp cơm."
Hả???
Đám đệ tử lại sảng khoái đến vậy, ngược lại làm đám phong chủ Hồng Tôn một phen sửng sốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận