Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1603: Cửu U giới (length: 8051)

Diệp Trường Thanh không tiếp tục làm khó hai người, thậm chí vung tay ra hiệu trực tiếp bỏ phong ấn tu vi cho hai người.
Thế nhưng tu vi khôi phục, Lão Quỷ và Trần Bác lại không hề vui vẻ chút nào, bởi vì cấm chế trong cơ thể này khiến lòng hai người đắng chát vô cùng.
"Đi đi, nhớ mang linh tiêu phấn về."
Giọng nói bình thản cất lên, trong lời không hề có chút ý uy hiếp nào, nhưng Diệp Trường Thanh càng như vậy, Lão Quỷ và Trần Bác lại càng khó chịu.
Vì điều này chứng tỏ đối phương thật sự không hề sợ ngươi đào tẩu.
Hai người cố nén nỗi khổ trong lòng, chắp tay với Diệp Trường Thanh nói.
"Vâng, tiền bối."
Rồi quay người bước ra sân, vừa ra khỏi Thực Đường, Trần Bác và Lão Quỷ đã thấy mấy chấp sự của Chấp Pháp Đường, đã áp giải đám đệ tử Trộm Tông của bọn họ chờ ở đây.
Ngay cả người của bọn hắn cũng được thả ra.
"Sư huynh."
"Sư huynh."
Thấy Trần Bác và Lão Quỷ, đám đệ tử Trộm Tông vội vàng xúm lại, bất quá ánh mắt hai bên nhìn nhau, mang theo địch ý.
Đặc biệt là người của Trần Bác, bọn họ hoàn toàn bị Lão Quỷ bán đứng, mới tự chui đầu vào rọ.
Nếu không phải Lão Quỷ, bọn họ làm sao lại đến thế giới Hạo Thổ, gặp phải một phen như thế.
"Ngươi không cần phải giải thích gì với ta sao?"
Lúc này ánh mắt Trần Bác lạnh lẽo nhìn Lão Quỷ, đối diện với ánh mắt săm soi của Trần Bác, Lão Quỷ nghiến răng nói.
"Sư huynh, việc này quả thật là sư đệ có lỗi với huynh, nhưng ta cũng không còn cách nào khác mà."
"Không còn cách nào?"
Nghe vậy, mắt Trần Bác nheo lại, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
Quan sát Lão Quỷ từ trên xuống dưới một phen, nhìn cái mặt đỏ phừng phừng của con hàng này, giọng điệu băng lãnh nói.
"Đây là ngươi gọi là bị ép buộc bất đắc dĩ sao?"
Đối với điều này, Lão Quỷ nhất thời á khẩu, ngoài lúc ban đầu chịu chút ít vết thương, về sau hắn được đưa đến Đạo Nhất thánh địa.
Chẳng những không hề bị hình tra tấn, dù sao hắn khai cũng nhanh.
Thậm chí trong thời gian bị giam trong địa lao, chờ Trần Bác đến mấy ngày nay, chấp sự của Chấp Pháp Đường còn cho hắn uống đan dược trị thương.
Nên giờ nhìn qua, vết thương chẳng thấy đâu.
Nhất thời không biết phải giải thích thế nào, Lão Quỷ chỉ có thể ngượng ngùng nói.
"Sư huynh, chuyện này để sư đệ ngày sau giải thích với huynh, giờ thì cứ làm chính sự quan trọng trước đi, dù sao sư huynh đệ chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."
Nghe Lão Quỷ nói vậy, Trần Bác nhìn chằm chằm hắn không nói gì, nhìn đến khi Lão Quỷ trong lòng hoảng sợ, Trần Bác mới hừ lạnh một tiếng, dẫn người quay đầu đi.
Thấy thế, Lão Quỷ cũng nhanh chân đuổi theo.
Trên đường đi không có người của Đạo Nhất thánh địa đi theo, nhưng càng như thế, Trần Bác và Lão Quỷ trong lòng càng tin lời Diệp Trường Thanh.
Thậm chí khi ngồi trong khoang thuyền, hai sư huynh đệ đều trầm mặc không nói, bầu không khí có vẻ hơi ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, dù sao là rời khỏi thế giới Hạo Thổ, Lão Quỷ mới nhỏ giọng mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
"Sư huynh, ngươi nói chúng ta có nên thử cấm chế này một lần không?"
"Ngươi thử nói xem?"
Nghe vậy, Trần Bác tức giận đáp lại, hiển nhiên lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, đối với điều này, Lão Quỷ cũng không dây dưa vào vấn đề này, mà có chút giống đang tự nhủ.
"Thử một lần cũng tốt."
Lần này, Trần Bác không phản đối, mà chỉ lựa chọn trầm mặc, trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
Tinh không hạm chạy trong Vô Tận Tinh Hải, Diệp Trường Thanh cũng không quan tâm hai người đi đâu, dù sao không lấy được linh tiêu phấn thì hai người hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chủ yếu là Diệp Trường Thanh quá lười, đã từ miệng Trần Bác biết được vị trí của linh tiêu phấn ở thế giới đó.
Nhưng Diệp Trường Thanh không muốn đích thân đến, mà người khác của Đạo Nhất thánh địa hiện giờ cũng không rảnh rời khỏi thế giới Hạo Thổ.
Dù sao Nhân Hoàng Cung và Ma Tộc còn đang nhòm ngó bên cạnh kia, ai biết lúc nào thì chúng sẽ đột kích quy mô lớn.
Lúc này đám phong chủ, trưởng lão tự nhiên không thể tùy tiện rời đi.
Nên cứ để hai người này đi làm, cái này chẳng phải là sở trường của mấy đệ tử Trộm Tông bọn họ sao.
Không nghĩ nhiều về chuyện của Lão Quỷ hai người, giải quyết xong việc này, cuộc sống của Diệp Trường Thanh lại một lần nữa trở lại bình thường.
Mỗi ngày cũng chỉ bận bịu chuyện một mẫu ba phần đất của Thực Đường.
Nhưng một ngày này, Đạo Nhất thánh địa nghênh đón một đám khách không mời mà đến, mà lại do chính Lâm Phá Thiên, người phụ trách trấn giữ cửa vào đích thân dẫn tới.
Hậu viện Thực Đường, Diệp Trường Thanh nghe Sơn Hổ và Trần Mãng trước mặt kể lại, có chút hứng thú hỏi.
"Các ngươi nói là người Cửu U giới?"
"Ừm, ta nghe nhiều sư huynh đệ đều nói vậy, người đến là người của Cửu U giới, mà nghe nói còn có mấy cường giả Đế Tôn nữa."
Cửu U giới, một thế giới có thực lực không kém gì Vĩnh Dạ, Ma tộc, Nhân Hoàng cung, Thần tộc.
Trước kia thế giới Hạo Thổ và Cửu U giới chưa từng có tiếp xúc gì, không ngờ đối phương lại chủ động đến, thật khiến người ta không ngờ tới.
Thảo nào Lâm Phá Thiên sẽ đích thân nghênh đón, Thạch Tùng cũng biểu hiện hết sức coi trọng.
Tạm thời còn chưa biết ý đồ của đối phương, cẩn thận đối đãi vẫn tốt hơn.
Nhưng Diệp Trường Thanh lại không có ý định tham gia vào chuyện náo nhiệt này.
Mà cùng lúc đó, tại quảng trường của Đạo Nhất thánh địa, một chiếc tinh không chiến hạm chậm rãi hạ xuống, lập tức, thấy Lâm Phá Thiên dẫn một đám người có dung mạo kỳ dị bước xuống.
Cái gọi là Cửu U giới chính là nơi của Minh Tộc.
Mà Minh Tộc này, thế giới Hạo Thổ chưa từng tiếp xúc qua, bản thân cũng chưa từng có chủng tộc này.
Lần đầu nhìn thấy Minh Tộc, chỉ thấy những Minh Tộc này có thân hình không khác nhân tộc, chỉ có điều làn da toàn thân hiện ra màu xám tím.
Mà đồng tử cũng có màu xám đen, tướng mạo nhìn có chút dữ tợn, dù sao cũng chẳng hợp với thẩm mỹ của nhân tộc.
Theo Lâm Phá Thiên bước xuống tinh không chiến hạm là đám cường giả của Minh Tộc, dẫn đầu có ba vị Đế Tôn.
Nhưng Thạch Tùng cũng kéo theo Đông Phương gia ba anh em tới, mục đích là để trấn an tình thế.
Mà lúc này đối mặt với đám cường giả Minh Tộc tiến đến, ba anh em Đông Phương gia vẫn không nhịn được truyền âm cho Thạch Tùng và những người khác.
"Mọi người tuyệt đối đừng đắc tội với người của Cửu U giới, có thể nhịn thì nên nhịn một chút, chỉ cần không chạm vào lằn ranh cuối cùng, hãy cắn răng mà nhịn."
Ba anh em Đông Phương gia lo lắng đám người Đạo Nhất thánh địa lại đắc tội với người của Cửu U giới, thật sự nếu như vậy, thì chỉ có thể nằm ngửa chờ chết.
Đến lúc đó có lẽ ngay cả Vĩnh Dạ cũng khó lòng cứu được thế giới Hạo Thổ.
Đối với điều này, Thạch Tùng và mọi người tự nhiên cũng hiểu, hơn nữa, bọn họ Đạo Nhất thánh địa cũng không phải kẻ điên gì, Ma Tộc thì không nói, ân oán cũ mới đến giờ vẫn còn dây dưa, muốn nói cũng nói không rõ.
Nhân Hoàng Cung thì thật sự không thể nhịn được nữa, với cái thái độ đó của Nhân Hoàng Cung, dù có nhịn cũng vậy thôi, sau này thế nào? Cũng sẽ thảm, thậm chí còn thảm hơn.
Minh Tộc Cửu U giới trước mắt còn chưa bộc lộ chút địch ý nào, chí ít theo thông tin mà Lâm Phá Thiên gửi tới, Minh Tộc Cửu U giới này nghe nói là tình cờ đi ngang qua, biết được đây là thế giới Hạo Thổ, trong lòng hiếu kỳ, nên cố ý tới thăm viếng.
Hơn nữa, khi đến cửa vào cũng tuân thủ quy củ, làm đăng ký, vẫn chưa có hành động khác thường nào, hoàn toàn không giống như Nhân Hoàng Cung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận