Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1239: Càng đánh càng tự tin (length: 7904)

Đối mặt Đông Phương Hồng đột ngột ra tay, trái tim Ba Tuần hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Hắn mẹ nó chỉ vừa mới đột phá Đế Tôn cảnh, vừa mới ngồi lên vị trí Ma Đế, vậy mà lần đầu tiên ra quân đã gặp ngay một Đế Tôn cảnh tiểu thành?
Thực ra Ba Tuần muốn gây dựng uy thế, cách đơn giản nhất là tấn công một thế giới. Nếu thắng lớn thì uy danh sẽ vang dội khắp nơi. Dù sao Ma tộc vốn coi trọng thực lực, chỉ cần có thực lực thì mọi thứ khác đều vô nghĩa. Nhưng tại sao Ba Tuần không làm vậy, mà lại chủ động đi bái kiến bảy vị Ma Đế khác, dù bị đối xử lạnh nhạt cũng không nề hà? Chẳng phải vì hắn không có thực lực sao?
Muốn chiếm một thế giới, nói thì dễ, nhưng mẹ nó bên đó cũng có Đế Tôn cảnh đấy. Mà Ba Tuần mới bước vào Đế Tôn cảnh, gặp phải Đế Tôn cảnh kỳ cựu thì không phải đối thủ. Vì thế nên hắn đành nén giận. Còn việc chọn Hạo Thổ thế giới, cũng là sau khi hắn xác định nơi này chưa có Đế Tôn cảnh mới quyết định tấn công. Hạ được Hạo Thổ thế giới, cũng xem như gỡ gạc được chút mặt mũi.
Nhưng mẹ nó cái tên Đế Tôn cảnh tiểu thành của loài người đột nhiên lao tới trước mặt này là có ý gì? Từ đâu chui ra vậy?
Lúc này Ba Tuần không có thời gian nghĩ nhiều, Đông Phương Hồng đã tấn công đến nơi. Đối mặt uy áp đáng sợ tứ phía, Ba Tuần cũng tung ra ma khí ngập trời, dốc hết sức lực mới cản được một kích này của Đông Phương Hồng. Hai luồng sức mạnh va chạm điên cuồng, triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng Đông Phương Hồng thì điềm tĩnh, còn Ba Tuần lại đã dùng hết sức, nhìn một cái là biết ai cao ai thấp.
Đúng là Đế Tôn cảnh tiểu thành, hơn nữa còn không phải mới đột phá, Ba Tuần thấy lạnh cả người. Đến cấp bậc Đế Tôn cảnh, bất kỳ một chênh lệch nhỏ nào về cảnh giới, thậm chí còn lớn hơn so với chênh lệch đại cảnh giới trước đó. Dù sao với những người tu luyện đến Đế Tôn cảnh, ngươi có khổ tu vài trăm năm hay hơn ngàn năm mà tu vi không tiến thêm chút nào, thì cũng là chuyện bình thường.
Muốn nâng cao thực lực thực sự quá khó, cho nên chỉ cần có một chút chênh lệch nhỏ thôi thì cũng rất lớn. Đừng nói là Ba Tuần mới nhập Đế Tôn, còn Đông Phương Hồng đã chìm đắm trong cảnh giới Đế Tôn tiểu thành đến mấy trăm năm. Vậy nên sự chênh lệch giữa hai người, tuyệt đối không phải chỉ một bậc nhỏ như bên ngoài thấy.
Ra một chiêu, Đông Phương Hồng cũng ngớ ra, tên Ma Đế này không đúng lắm. Ban đầu hắn còn không chắc, giờ thì có vẻ đã nhận ra, nhưng thôi để ta thử lại lần nữa đã.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Hồng không dừng lại, trực tiếp vung ra một quyền. Quyền phong quét qua, không gian xung quanh vỡ vụn, uy lực kinh hoàng ập về phía Ba Tuần như trời lở đất.
Đối mặt một quyền này của Đông Phương Hồng, Ba Tuần nghiến răng nghiến lợi, không thể tránh né được nên chỉ có thể chọn đối đầu trực diện.
Nhưng khi hai luồng công kích vừa chạm nhau, Ba Tuần đã lập tức bị nghiền ép. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành liên tục tung ra vô số quyền. Mệt mỏi gần chết, cuối cùng cũng chặn được một quyền của Đông Phương Hồng.
"Ừm? Cái này mà cũng không đỡ được?"
Nhìn Ba Tuần vất vả lắm mới cản được một quyền tiện tay của mình, Đông Phương Hồng cười. Tên Ma Đế này không ổn rồi, thực lực chênh lệch quá lớn? Cơ mà... ngươi mà yếu như vậy thì ta không sợ gì nữa.
Sau khi đã thăm dò được thực lực của Ba Tuần, Đông Phương Hồng lập tức vui mừng khôn xiết. Biết trước tên Ma Đế này yếu như vậy, thì lúc trước ta còn lo lắng làm gì? Vui vẻ, Đông Phương Hồng gầm lên một tiếng.
"Vân đạo huynh, hôm nay hãy xem ta tự tay giết Ma Đế cho ngươi mở rộng tầm mắt."
Hả??? Tiếng hét này hoàn toàn bộc phát sự ấm ức trước đó, ánh mắt ghét bỏ của Vân Tiên Đài vừa nãy, Đông Phương Hồng vẫn nhớ rõ đấy.
"Chẳng phải chỉ là một tên Ma Đế nho nhỏ thôi sao, nhìn ta làm hắn đây."
Hả??? Ta Đông Phương Hồng sợ gì Ma Đế Ma tộc chứ.
Nhưng liên tiếp hai tiếng thét lớn, lại khiến Vân Tiên Đài ngơ ngác. Đang giao chiến với một Ma Thần Vương, lúc này hắn thấy toàn thân tê dại, ngơ ngác nhìn Đông Phương Hồng hăng hái. Tên này bị làm sao thế? Phát bệnh à?
Trước đó còn sợ thành ra cái dạng gì, Vân Tiên Đài thậm chí không nghi ngờ gì, nếu không phải chiến hạm của hắn đã bị hai lão tổ của Liên minh Luyện Khí sư và Liên minh Trận Pháp sư phá hủy thì có lẽ tên này đã không thèm giả vờ, hắn đoán chừng đã sớm dẫn tộc nhân chạy trốn rồi. Vừa nãy hắn còn một bộ dạng như muốn chết, nếu không có mình ở bên cạnh thì có khi hắn đã chẳng dám ra tay. Mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, còn thiếu nước khắc hai chữ sợ hãi lên trán. Vậy mà bây giờ lại thế này?
Vân Tiên Đài vừa nãy không hề để ý đến chiến đấu của Đông Phương Hồng, chỉ một lòng muốn giải quyết nhanh con Ma Thần Vương trước mắt, sau đó mau chóng đến giúp Đông Phương Hồng. Dù sao lão già này không đáng tin cậy, ai biết ông ta có thể trụ được bao lâu, đừng đến lúc đó mà lại bỏ chạy, thế thì có chuyện lớn mất.
Trước sau khác nhau một trời một vực, Đông Phương Hồng lúc này, gọi là mặt mày hớn hở. Thậm chí còn chưa hết, hắn lại tiếp tục gầm lên giận dữ.
"Người nhà Đông Phương, theo bổn tọa tiêu diệt Ma Đế."
Hả??? Lão già này lên mặt rồi? Còn người nhà Đông Phương, bọn họ không phải đang ở Đạo Nhất thánh địa sao, giết ai? Đúng vậy, Đông Phương Hồng trước đó vốn không muốn người nhà họ Đông Phương ra tay, sợ lại có chuyện ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ thì lại trở nên có khí thế.
Âm thanh được bao bọc bởi sức mạnh pháp tắc, như tiếng vọng của thiên đạo, vang vọng khắp thế giới Hạo Thổ.
Còn đám người nhà Đông Phương đang ở Đạo Nhất thánh địa, lúc này nghe được lời này, ai nấy đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời.
"Đây là giọng của Tam Tổ?"
"Đúng vậy, nhưng đây là ý gì, không phải bảo chúng ta ở lại đây sao? Giờ lại muốn xuất thủ sao?"
"Tam Tổ vừa nãy hình như nói muốn tiêu diệt Ma Đế thì phải."
"Ừm??? Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
"Còn có thể làm sao nữa, Tam Tổ có lệnh thì cứ đi thôi, đi ra chiến trường."
Đám người nhà Đông Phương không hiểu Đông Phương Hồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cứ hướng chiến trường mà tiến đến. Còn Đông Phương Hồng lúc này đã giao đấu lại với Ba Tuần, không ngoài dự liệu, hoàn toàn là áp chế một chiều. Mặc dù Ba Tuần vẫn cố gắng hết sức chống đỡ, nhưng trông rất mệt mỏi. Nhìn sang Đông Phương Hồng, thì càng đánh càng tự tin, tên Ma Đế này đánh sướng thật đấy.
Nỗi khuất nhục dồn nén trong lòng bấy lâu nay đã được giải tỏa, mỗi lần ra chiêu đều tàn nhẫn đến cực điểm, tràn ngập phẫn nộ.
"Mẹ nó, thì ngươi là Ma Đế à?"
"Dám đụng đến gia tộc Đông Phương của ta à?"
"Mẹ nó ta không đánh chết ngươi mới lạ."
Nhớ lại cảnh gia tộc Đông Phương bị hủy diệt, lửa giận trong lòng Đông Phương Hồng bùng nổ. Mà Ba Tuần đã chính thức trở thành nơi trút giận, dù gì ngươi cũng là Ma Đế, ta mẹ nó đánh ngươi coi như lấy chút lãi. Đánh đến là phóng khoáng không kiềm chế, không kiêng nể gì, hoàn toàn không xem Ba Tuần ra gì.
Nhìn Ba Tuần sắp bị Đông Phương Hồng đánh thành trái bóng, đám Ma Thần trên chiến trường lúc này đều im lặng. Chuyện này đâu có giống những gì đã nói, không phải Ma Đế hổ vào bầy dê sao? Sao giờ cảm giác lại thành dê vào miệng cọp rồi? Ta là Ma Đế mà, ngươi ấn đầu ta xuống đất làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận