Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1236: Thật có thể được không? (length: 7964)

Năm cái Ma quật xung quanh, Ma tộc thương vong chi chít liên thành một mảnh.
Nhưng dù cho như thế, phía sau vẫn có càng nhiều Ma tộc thông qua Ma quật tiến vào thế giới Hạo Thổ.
Hoàn toàn dựa vào tính mạng cưỡng ép phá giải những cạm bẫy này, Ma tộc cứ thế mà lấp đầy những bẫy rập quanh Ma quật.
Theo đông đảo Ma tộc tử vong vẫn lạc, trận pháp, phù triện quang mang quanh Ma quật cũng dần dần biến mất.
Chỉ vì thông qua Ma quật, buông xuống thế giới Hạo Thổ, Ma tộc đã phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Nhưng phía sau Ma tộc lại tỏ ra hoàn toàn không để ý tới điều này.
Dưới sự chỉ huy của một đám Ma Thần, bọn chúng nhanh chóng đứng vững chân.
Từng bước đẩy mạnh ra bên ngoài, nhưng chỉ một giây sau, Ma tộc lại gặp phải tình huống tương tự, đó chính là bẫy rập.
Có đủ thời gian, nhân tộc đương nhiên là không chút lưu lực bố trí bẫy rập.
Mà lần này vì không cần phải giữ lại, số lượng bẫy rập đơn giản khiến người ta tê cả da đầu.
"Ta ai ya, lúc trước bận rộn giúp đỡ còn không cảm thấy gì, giờ nhìn lại, thực sự khiến người ta tê cả da đầu a."
Các cường giả tộc khác thấy cảnh này cũng không nhịn được mà cảm thán.
Những cạm bẫy này về cơ bản đều do Nhân tộc bố trí, còn bọn họ thì phụ trách đánh trợ công ở một bên.
Ban đầu thì không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng giờ đây, cạm bẫy từng đợt sóng liên tiếp, nhìn mà bọn họ đều phải kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc phải bố trí bao nhiêu bẫy rập thế này?
Bẫy rập bốn phía Ma quật đã bị Ma tộc cưỡng ép phá giải, nhưng khi chúng tiếp tục đẩy mạnh ra bên ngoài, đợt bẫy rập thứ hai lại tới.
Vô số Ma tộc trong nháy mắt bị trận pháp và phù triện bao phủ.
Một đám Ma Thần thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên lạnh băng, lại còn có?
Nhìn số Ma tộc đã thương vong phía dưới, số lượng này khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, quan trọng là, chúng còn chưa hề giao thủ với Hạo Thổ thế giới.
Đến cả người còn chưa gặp, thương vong đã thảm trọng như vậy. . .
Dù vậy, đám Ma Thần vẫn cắn răng kiên trì, bẫy rập nhiều thì có sao, thế giới Hạo Thổ các ngươi cuối cùng cũng không có cường giả Đế Tôn cảnh tọa trấn, sao có thể đối kháng Ma Đế?
Càng nhiều Ma tộc vẫn đang chờ tiến vào ma quật, và ngày càng có nhiều Ma tộc đã buông xuống Hạo Thổ thế giới.
Đối mặt với trận pháp, phù triện có thể xuất hiện ở khắp nơi, những Ma tộc này quả thật hung hãn không sợ chết.
Lần này Ma tộc mới giống như chính thức thể hiện thế nào là hung hãn.
Không chỉ hung ác với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính mình.
Cũng chẳng cần bày trò gì hoa mỹ, cứ dùng nhục thân đi dò bẫy, dù sao bị bẫy rập bao phủ, thì cứ chính diện ngạnh kháng.
Bẫy rập dù gì cũng có giới hạn, ta dò xét cho các ngươi hết, xem các ngươi còn cách nào nữa.
"Những Ma tộc này..."
"Chúng ta làm vậy có hơi quá không?"
"Không sao đâu, thấy số lượng nhiều vậy chứ ngươi không thấy Ma quật vẫn đang liên tục không ngừng có nguyên liệu nấu ăn chui ra sao."
Ngay cả Vân Tiên Đài bọn người trong nhất thời cũng có chút lo lắng, những nguyên liệu nấu ăn này cứ thế xông lên, có khi nào bị bẫy rập oanh sát hết không.
Nhưng sự lo lắng này hiển nhiên không thực tế, bị bẫy rập oanh sát hết, điều đó hoàn toàn không thể.
Chỉ là việc Ma tộc xông lên dũng mãnh vẫn khiến Vân Tiên Đài và những người khác vì thế mà choáng váng.
Lúc trước sao không phát hiện Ma tộc lại dũng thành cái dạng này?
Mẹ nó cảm giác như biết rõ phía trước có bẫy rập, mà những Ma tộc này vẫn không chút do dự nhảy thẳng xuống, mày cũng chẳng thèm nhíu một cái.
So với hai lần trước đó còn dũng mãnh hơn nhiều.
Đông Phương Hồng luôn đi theo bên cạnh Vân Tiên Đài, cũng thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hồi tưởng lại trận đại chiến với Ma tộc trước đó.
Khi ấy Ma tộc cũng như vậy, từng đám một dũng mãnh như hổ, giống như tất cả đều không sợ chết, hoàn toàn tựa như một đám chó dại.
Trong chiến đấu, dường như càng bị thương, những Ma tộc này càng hưng phấn, phàm là còn một hơi thở, chúng vẫn tiếp tục đánh được.
Những Ma tộc trước mắt này cũng cho Đông Phương Hồng cảm giác như vậy.
Đám người không biết rằng, lần này là do Ma Đế tự mình suất quân, thuộc hạ đông đảo Ma tộc tự nhiên sĩ khí đại thịnh.
Được cùng Ma Đế sóng vai chiến đấu, đối với đông đảo Ma tộc mà nói, đó là một vinh hạnh vô cùng lớn.
Cho nên, trước mặt Ma Đế, chúng chỉ muốn thể hiện mặt dũng mãnh nhất của mình, không hề sợ hãi.
"Vân đạo huynh, chuyện này thật sự được không?"
Nhìn đám Ma tộc đang liều mình dò bẫy, Đông Phương Hồng có chút không chắc nói.
Lúc này đã có nhiều thương vong như vậy, nhưng tiếp sau đó vẫn liên tục có Ma tộc xuất hiện.
Quan trọng nhất là, Ma Đế còn chưa xuất hiện.
Hạo Thổ thế giới thật sự có thể đánh bại Ma tộc Ma Đế? Hắn lại có thể đỡ nổi đối phương không?
Nói thật, Đông Phương Hồng trong lòng không chắc chắn, thực sự không chắc chắn.
Ma tộc tạo áp lực cho hắn quá lớn, lại thêm việc Đông Phương gia hắn bị trọng thương.
Tộc nhân sống sót không còn một phần mười, càng khiến hắn cẩn trọng chặt chẽ hơn, khi ra quyết định lại bó tay bó chân.
Nếu lần này chiến bại, những người nhà họ Đông Phương theo hắn tới đây, e rằng tai kiếp khó thoát.
Quan trọng nhất là Đông Phương Bạch đang ở bên cạnh hắn.
Nếu không phải chiến hạm tinh không của mình bị mở ra, Đông Phương Hồng đã định bỏ chạy rồi.
Nghĩ tới chiến hạm tinh không của mình, Đông Phương Hồng liền không nhịn được nghiến răng ngứa ngáy, mẹ nó ta cho các ngươi nghiên cứu, sao các ngươi lại trực tiếp mở ra như vậy.
Giờ thì tốt rồi, ta mẹ nó muốn chạy cũng không được.
Nhục thân vượt qua không gian loạn lưu, Đông Phương Hồng không dám, mà cho dù hắn liều một phen, vậy những người khác thì sao?
Với tu vi của bọn họ, tiến vào không gian loạn lưu, không có chiến hạm tinh không bảo hộ, vậy chỉ có chết.
Cho nên, giờ cũng chỉ có thể ở lại, muốn chạy cũng không còn đường.
Nhìn thấy Đông Phương Hồng có chút hoảng hốt, Vân Tiên Đài liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói.
"Ta nói ngươi còn có phải là Đế Tôn cảnh tu vi không, còn chưa động thủ mà bản thân đã sợ mất mật rồi?"
"Ta. . . . Các ngươi không hiểu rõ Ma tộc, bọn họ. . . . ."
"Sao lại không hiểu rõ, ăn bao nhiêu rồi, bộ phận nào ăn ngon, bộ phận nào khó ăn, đều rõ hết rồi, sao có thể gọi là không hiểu rõ."
"Ta. . ."
Ta mẹ nó nói cái này hả? Ta nói là thực lực Ma tộc đó, ngươi lại nói về hương vị, ngươi thực sự cho rằng đây là một đàn cừu non chờ bị làm thịt sao?
Thấy Đông Phương Hồng cứ như đang muốn nói lại thôi, Vân Tiên Đài dứt khoát khoát tay nói.
"Thôi được rồi, trận này ngươi cứ kìm chế tên Ma Đế nguyên liệu nấu ăn kia là được, chờ ta đến giúp đỡ, kìm chế thôi thì có vấn đề gì?"
"Cái này. . . được thôi, ta sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ."
Thấy Đông Phương Hồng còn chưa giao thủ đã mất hết ý chí, Vân Tiên Đài cũng không nói thêm gì nữa.
Ngươi nói ai nấy cũng là Đế Tôn cảnh tu vi, ngươi sợ cái gì chứ.
Ma Đế thì sao, chặt đầu thì cũng chết, ngươi vội cái gì chứ.
Bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn đưa tới tận mặt, ngươi không vui thì thôi, ngược lại còn hoảng thành cái dạng này, thảo nào Đông Phương gia các ngươi bị Ma tộc đánh thành cái dạng kia.
Bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn ở trước mắt, chẳng lẽ không hưng phấn sao? Ăn không hết, căn bản ăn không hết.
Đây là đại hỷ sự, ngươi mặt mũi cầu xin là ý gì vậy, chán ghét thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận