Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1530: Đoạt Thiên Đạo khí vận (length: 7862)

Thao tác này của gã đàn ông trung niên, nói thật, khiến Sơn Hổ và Trần Mãng hết sức ngạc nhiên.
Thế mà lại có người chủ động nhường đồ ăn của Diệp Trường Thanh ra, thật sự là quá khác thường.
Lúc này gã đàn ông trung niên cũng đang hối hận điên cuồng, nhưng biết làm sao, đồ ăn đã vào bụng rồi, còn cách nào nữa.
Cả bọn năm tên tinh phỉ Đế Tôn cùng nhau rời khỏi thế giới Hạo Thổ.
"Đạo huynh, trước đây chúng ta đã chọn sẵn mục tiêu, bây giờ có ngươi gia nhập, khả năng thành công càng lớn."
"Ta mới tới, xin nghe theo các vị làm chủ."
Năm tên tinh phỉ Đế Tôn đã chọn mục tiêu từ trước, gã đàn ông trung niên cũng không có ý kiến gì.
Dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, đây là lần đầu tiên cướp đoạt Thiên Đạo khí vận, cứ theo bọn họ là được.
"Vậy thì tốt, chúng ta lên đường thôi."
Không nói nhiều, sáu nhóm tinh phỉ lần lượt leo lên tinh không chiến hạm, nhanh chóng lao vào Vô Tận Tinh Hải.
Bây giờ đám tinh phỉ đến thế giới Hạo Thổ, ai nấy đều có vẻ bận rộn.
Cơ bản là ăn qua bữa cơm, sau đó liền đi ngay, không dám lề mề chút nào.
Ở trên tinh không chiến hạm của gã đàn ông trung niên, thấy hắn vừa quay về đã ra lệnh khởi động chiến hạm ngay.
Mấy tên tinh phỉ Đại Đế một bên hỏi.
"Gia chủ, bây giờ chúng ta định đi đâu?"
Không phải nói là sắp động thủ sao, mà còn chưa động thủ gì mà? Sao lại đi rồi, mà còn đi theo đám tinh phỉ khác nữa chứ?
Đi chuyến Hạo Thổ thế giới này, gã đàn ông trung niên trở nên có chút kỳ lạ.
Đối mặt với câu hỏi của thủ hạ, gã đàn ông trung niên không hề do dự mà trả lời.
"Đi cướp Thiên Đạo khí vận."
Hả? ? ?
Nghe vậy, cả đám thủ hạ đều ngớ ra, cái gì cơ?
Mọi khi toàn là cướp tiền cướp bảo vật, cướp đủ loại tài nguyên tu luyện, có khi nào đột nhiên, tự dưng lại đi cướp Thiên Đạo khí vận, thứ đó cướp về thì dùng làm gì?
"Gia chủ, ngươi vừa nói là cướp cái gì?"
Có tinh phỉ còn tưởng mình nghe nhầm, nhỏ giọng hỏi lại lần nữa.
Nghe vậy, gã đàn ông trung niên cũng không giấu giếm, kể đơn giản chuyện mình hợp tác với Đạo Nhất thánh địa một lượt.
Vừa nghe xong gã đàn ông trung niên nói, một đám tinh phỉ đều rơi vào trầm mặc.
Rõ ràng nói tốt là đi cướp của, bây giờ đột nhiên biến thành hợp tác.
Nhưng gã đàn ông trung niên đã quyết định rồi, bọn họ cũng không có cách nào khác.
Sáu nhóm tinh phỉ dựa theo mục tiêu đã định trước đó, một đường mau chóng đuổi theo.
Cảm giác như đi chậm chút nữa thì thế giới kia sẽ biến mất mất.
Mà ở Đạo Nhất thánh địa, Diệp Trường Thanh lại trải qua những ngày bình ổn, dù sao thì mỗi ngày cũng chỉ có những chuyện đó.
Nhìn giao diện hệ thống với các đánh giá tốt, không bao lâu nữa là có thể đột phá Đại Đế cảnh.
Dựa theo tốc độ hiện tại, chắc chỉ tầm mấy tháng nữa thôi.
Mấy tháng mà đã đột phá một đại cảnh giới, nghe có vẻ rất lâu, nhưng phải biết đây chính là đột phá Đại Đế cảnh.
Rất nhiều tu sĩ bị kẹt ở cái ngưỡng này, cả đời cũng có khả năng không đột phá được.
Dù về sau thành công, cũng có khi chỉ cần bế quan chút thôi đã mất cả mấy năm, chuyện này cũng hết sức bình thường.
Cho nên nếu so sánh ra thì, Diệp Trường Thanh một tháng là có thể đột phá, đây đã là tốc độ nghịch thiên.
Mấy ngày gần đây, tinh phỉ cũng không còn nhiều nữa, đoán chừng hoặc là còn đang trên đường, hoặc là đang chiến đấu.
Diệp Trường Thanh cũng mừng vì có chút thời gian rảnh rỗi, tự mình nằm trên ghế bố ở hậu viện.
Vừa thưởng trà vừa tắm nắng, đây là chuyện Diệp Trường Thanh thích làm nhất mỗi ngày.
Ngay khi hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, Trần Mãng đi đến.
"Diệp trưởng lão."
"Có việc? Sao không ở cùng Sơn Hổ?"
Thấy vậy, Diệp Trường Thanh thuận miệng hỏi một câu, từ khi tiểu tử này gia nhập Đạo Nhất thánh địa, thêm vào Thực đường đến nay, hắn và Sơn Hổ thật sự có thể nói là như hình với bóng.
Bất kể làm gì, hai người cũng đều ở chung với nhau.
Nghe vậy, Trần Mãng trả lời.
"Ta đặc biệt tới tìm ngươi."
"Tìm ta? Nói đi, có chuyện gì?"
"Diệp trưởng lão, ông nội của ta muốn tới."
"Lão tổ Trần gia? Tới thì tới thôi, là vì chuyện Hắc Nham giới lần trước sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi cứ để bọn họ trực tiếp đi tìm thánh chủ là được rồi."
Hắc Nham giới, Diệp Trường Thanh dẫn theo một đám tinh phỉ cứu được người của Trần gia, chỉ riêng Thiên Đạo khí vận của Hắc Nham giới với mấy bảo vật kia là không đủ.
Hơn nữa, nói cho cùng, đồ ở Hắc Nham giới nhốt đám Trần gia thì cũng chẳng làm được gì.
Bọn họ chẳng lẽ lại dùng bảo vật ở Hắc Nham giới để báo đáp ân cứu mạng được.
Cho nên tự mình đến nhà bái phỏng cũng bình thường, chỉ là Diệp Trường Thanh không hứng thú với những chuyện này.
Các ngươi cứ đi bái phỏng Tề Hùng là được rồi, nói với ta làm gì?
Thấy Diệp Trường Thanh không hiểu ý của mình, Trần Mãng vội giải thích.
"Không phải là ông nội ta bảo ta đến hỏi Diệp trưởng lão."
"Hỏi ta cái gì?"
"Ông nội nghe nói trưởng lão Đạo Nhất thánh địa đều thích đi câu lan nghe hát, nên cố ý chuẩn bị một đám hoa khôi muốn đưa tới."
"Lần này nhờ có Diệp trưởng lão ra tay, ông nội muốn hỏi xem Diệp trưởng lão thích loại hình nào, để ông ấy giữ lại cho ngươi."
Hả? ? ?
Trần Mãng vừa nói xong, cả người Diệp Trường Thanh đều ngơ ngác.
Nhà ai lại mang hoa khôi đi tặng thế này? Hơn nữa, bọn ngươi hỏi thăm ở đâu ra vậy, trưởng lão Đạo Nhất thánh địa, phong chủ đều thích câu lan nghe hát à?
Tuy rằng sự thật thì cũng không sai, đến cả Thạch Tùng đạo mạo kia cũng không có việc gì mà vẫn thích đi câu lan uống vài chén.
Thỉnh thoảng còn không về ngủ qua đêm, nhưng cái này mịa nó có thể nói ra ngoài sao?
Ánh mắt nhìn sâu vào Trần Mãng, Diệp Trường Thanh nghi hoặc hỏi.
"Chuyện này các ngươi Trần gia đều nghe được từ đâu?"
Rốt cuộc là ai tiết lộ vậy? Người ta hay nói của xấu trong nhà không được đưa ra ngoài, đến cả đứa trẻ này cũng biết đạo lý đó, ai mịa nó mà cứ thích đi rêu rao lung tung.
Đám cao tầng của Đạo Nhất thánh địa bọn họ không biết xấu hổ à?
Diệp Trường Thanh còn tưởng rằng là người của mình lỡ lời, không biết giữ mồm giữ miệng.
Nhưng thực tế Diệp Trường Thanh đã nghĩ nhiều, chỉ nghe Trần Mãng than thở nói.
"Diệp trưởng lão, chuyện này thực ra không cần phải hỏi, khắp thế giới Hạo Thổ này đều truyền tin rồi, giờ có lẽ cả mấy thế giới lớn xung quanh cũng biết."
Hả? ? ?
Truyền khắp rồi sao? Còn truyền đến thế giới khác nữa à?
"Ai nói?"
"Cái này… Cái này đâu cần phải nói làm gì, một đám trưởng lão phong chủ của thánh địa, ra tay đều xa hoa như vậy, bao hết mọi chuyện thường xuyên có."
"Còn mấy ngày trước, phong chủ Hồng Tôn mang người đi dạo một vòng mấy thế giới xung quanh, nói là muốn cảm thụ chút phong tình nhân văn khác biệt."
Hả? ? ?
Hồng Tôn bọn họ đã rời tông rồi sao? Diệp Trường Thanh bây giờ mới biết tin này, chủ yếu là ngày thường hắn cũng ít khi để ý đến mấy chuyện này.
Đã rõ đầu đuôi câu chuyện, Diệp Trường Thanh sắc mặt quái lạ trả lời.
"Nói với lão tổ nhà ngươi, ta không cần."
"Sao lại không cần, đây là người ta một lòng tốt mà."
Đang nói thì ngoài cửa viện đột nhiên vang lên giọng của Bách Hoa tiên tử, quay mặt lại nhìn thì thấy Bách Hoa tiên tử, Tuyệt Ảnh, Xích Nhiêu, Thu Bạch Y cả bốn người đều đi đến.
Nhìn bốn nàng, Diệp Trường Thanh sững sờ, sao lúc này bọn họ lại về, trùng hợp vậy?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận