Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 604: Ta lớn như vậy một con rồng đâu? (length: 7972)

Thành công bắt được một con Chân Long, Từ Kiệt và những người khác nhanh chóng dỡ bỏ Hắc Quang trận, rồi lại bắt đầu tìm kiếm những con mồi khác.
Không chỉ riêng Từ Kiệt, mà cả Vạn Tượng, Triệu Nhu, Chung Linh và những đệ tử thân truyền khác cũng vậy.
Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, là lợi dụng lúc hai bên giao chiến để săn giết những con Chân Long, kiếm thêm chút nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, các Đại Thánh và Thánh giả của hai phe đang đánh nhau ác liệt, khí thế ngút trời, hoàn toàn không để ý đến việc trên chiến trường, từng Hắc Quang trận liên tiếp xuất hiện.
Và bên trong mỗi Hắc Quang trận, đều có một con Chân Long đang bị vây giết.
Trên boong tàu, Diệp Trường Thanh cùng Bách Hoa tiên tử và Tuyệt Ảnh đi cùng, nhìn những Hắc Quang trận trên chiến trường, khóe miệng hơi giật giật hỏi:
"Thật sự không có vấn đề gì sao?"
Cứ giết đệ tử thánh địa người ta như vậy, hơn nữa lại là tộc Chân Long mà Thiên Long thánh địa coi trọng nhất, xác định sẽ không chọc giận Thiên Long thánh địa chứ?
"Thánh địa cũng không đến mức vì mấy con Chân Long đệ tử mà cùng Đạo Nhất tông chúng ta liều chết đến cùng."
Nếu như giết Đại Thánh thì còn khó nói, nhưng đây chỉ là đệ tử Chân Long bình thường, không thành vấn đề.
Lúc này, cũng có người phát hiện Hắc Quang trận trên chiến trường, tò mò hỏi:
"Ủa, đó là cái gì vậy?"
"Trận pháp à?"
"Đây là Hắc Quang trận."
"Hắc Quang trận? Làm cái thứ này làm gì?"
Hắc Quang trận không phải thứ gì hiếm lạ, mọi người nhanh chóng nhận ra, chỉ là không hiểu vì sao trên chiến trường lại dùng Hắc Quang trận?
Nó chỉ có tác dụng che giấu thôi, ngoài ra đâu có tác dụng gì khác?
Là do Thiên Long thánh địa làm hay là Đạo Nhất tông? Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, nhưng vì có Hắc Quang trận che chắn nên họ cũng không thể biết rõ chuyện gì xảy ra bên trong.
Cũng may là có Hắc Quang trận, nếu không đám người ở đây có lẽ đã không giữ được bình tĩnh như vậy.
Bởi vì bên trong mỗi Hắc Quang trận, đều có một đệ tử Chân Long đang bị đâm vào tim.
Mắt thấy Từ Kiệt và đám đệ tử thân truyền khác đã giết được bảy con Chân Long.
Trong khoang thuyền, Lý Chính Thanh đã có chút run rẩy nói:
"Tề tông chủ, cũng sắp được rồi chứ?"
"Không vội, chờ thêm đến con thứ tám, cho may mắn chút."
"Cái này cái này cái này...."
Ngươi mẹ nó ngay trước mặt Đại Thánh người ta mà đi trêu ghẹo đệ tử Chân Long, giờ còn nói cái gì mà may mắn?
Đang định nói gì thì đúng lúc đó Từ Kiệt và những người khác lại giết thêm một đệ tử Chân Long nữa, Lý Chính Thanh vội nói:
"Tám con rồi, tám con rồi."
Nhìn bộ dạng nóng nảy của Lý Chính Thanh, Tề Hùng liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Ngươi gấp cái gì, đây không phải là làm nguyên liệu nấu ăn sao."
"Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là...."
"Được được được, ta biết rồi, đợi vào Đế mộ lại làm tiếp, đến lúc đó làm một con Đại Thánh Chân Long nếm thử."
Ngọa Tào....
Nghe Tề Hùng nói vậy, Lý Chính Thanh trợn tròn cả mắt, còn muốn làm Đại Thánh Chân Long? Đạo Nhất tông ngươi sợ là muốn lên trời rồi.
Không biết vì sao, nhìn đám Đại Thánh bên ngoài trời của Thiên Long thánh địa, Lý Chính Thanh luôn cảm thấy lần này họ sợ là bị chơi xỏ nặng rồi.
Lời này, Tề Hùng không phải nói đùa.
Hắn thật sự có ý nghĩ này, hiện tại không tiện động thủ, ai biết vào Đế mộ sẽ gặp phải tình huống gì.
Ở trong Đế mộ chết hai tôn Đại Thánh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, ai có thể chứng minh là Đạo Nhất tông hắn ra tay chứ?
Thấy cũng gần đủ, trước mặt bao nhiêu người cũng không tiện làm quá đáng, cứ nếm thử trước rồi tính.
Cũng là do đám Đại Thánh của Thiên Long thánh địa không biết ý định của Tề Hùng, nếu không chắc chắn sẽ liều mạng.
Giết mẹ nó mấy con đệ tử Chân Long rồi còn bảo là nếm thử?
Lúc này, Tề Hùng, Hồng Tôn, Ngô Thọ, Thạch Tùng đồng loạt bộc phát khí tức.
"Thiên Long thánh địa các ngươi quả nhiên không muốn đi rồi sao?"
Đột nhiên có thêm năm đạo khí tức Đại Thánh bùng nổ, tuy rằng chỉ là Đại Thánh nhập môn.
Nhưng năm vị Đại Thánh của Thiên Long thánh địa vẫn biến sắc.
Bọn họ đối đầu với Giang Sơn và Bành Vân năm người đã rất khó khăn rồi, hai bên chỉ có thể nói là lực lượng ngang nhau.
Nếu lúc này lại có thêm năm vị Đại Thánh nữa, cho dù chỉ là Đại Thánh nhập môn thì e là họ cũng khó mà chống đỡ.
Cho nên, ngay khi Tề Hùng vừa mở miệng, năm vị Đại Thánh của Thiên Long thánh địa vẫn chủ động lựa chọn dừng tay.
Sắc mặt khó coi nhìn về phía tinh hạm của Đạo Nhất tông, lúc này, giọng của Tề Hùng lại vang lên lần nữa.
"Nơi này là Đông Châu, Đế mộ đã xuất hiện ở Đông Châu, vậy đương nhiên không thể dựa theo quy tắc của Trung Châu được."
Lần này, dù là Thiên Long thánh địa bá đạo cũng không phản bác.
Còn Bất Tử thánh địa vốn im lặng nãy giờ, lúc này lại cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc Đạo Nhất tông này đang giở trò quỷ gì? Rõ ràng có thể khiến Thiên Long thánh địa kiêng kị, không dám ra tay.
Nhất định phải đánh một trận, mới bằng lòng bại lộ sao?
Trên chiến trường, tất nhiên không còn một xác chết Chân Long nào, sớm đã bị Từ Kiệt và những người khác thu vào trong giới chỉ không gian.
Đừng nói là thi thể, dù chỉ một cái vảy rồng, tất cả mọi người dám cam đoan cũng không rơi xuống.
Sau khi Tề Hùng và những người khác xuất hiện, cuối cùng Thiên Long thánh địa cũng giống như Bất Tử thánh địa, lựa chọn nhẫn nhịn.
Không còn cách nào, không nhẫn nhịn có khi bọn họ đã nằm tại chỗ này rồi.
Sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi, Thiên Long thánh địa rút lui.
Trở về tinh hạm, năm vị Đại Thánh của Thiên Long thánh địa tuy mặt mày ủ dột, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vốn dĩ mọi chuyện đến đây, cho dù họ có tức giận thì cũng chắc chắn phải ngậm bồ hòn.
Nhưng rất nhanh, lại có một Thánh giả đến báo cáo.
"Bẩm trưởng lão."
"Thế nào?"
"Trận chiến vừa rồi...."
Nghe vậy, mặt vị trưởng lão có chút khó coi, do dự một hồi, thấy vậy một Đại Thánh trong số đó liền nói:
"Giao chiến tất nhiên sẽ có thương vong, tình hình thế nào? Số người thương vong có nhiều không?"
"Cái kia...cũng không nhiều, nhưng có tám đệ tử Chân Long, bị mất tích..."
Cuối cùng thì cũng kiên trì nói ra.
"Hả, chỉ tổn thất có tám tên... Ngươi nói cái gì?"
Nghe nói chỉ có tám đệ tử mất tích, năm vị Đại Thánh còn không để trong lòng, nhưng đến khi kịp phản ứng thì đó là tám đệ tử Chân Long, trong nháy mắt liền ngây người.
Ở Thiên Long thánh địa, đệ tử Chân Long và các đệ tử khác có tầm quan trọng hoàn toàn khác nhau.
Phải biết, yêu tộc cực kỳ coi trọng huyết mạch, hơn nữa, thành tựu cả đời của yêu tộc cũng gắn liền với huyết mạch, giống như thiên phú và căn cốt của nhân tộc vậy.
Mà tộc Chân Long, huyết mạch tuyệt đối vượt xa các yêu tộc khác, mỗi một đệ tử Chân Long đều có thể nói là báu vật trong lòng của Thiên Long thánh địa.
"Tìm chưa?"
"Ta đã phái người tìm kiếm rồi, nhưng không phát hiện ra gì cả."
"Sao có thể, con Chân Long to như vậy, sao có thể tìm không thấy? Dù có bị giết thì ít nhất cũng phải tìm được thi thể chứ."
"Có thể....thế nhưng là đến thi thể cũng không thấy."
Thánh giả này cũng thấy kỳ lạ, dù có chết thì thi thể cũng phải ở lại, nhưng tìm khắp chiến trường rồi mà đến sợi lông cũng không tìm được.
Thi thể không có, yêu cũng không thấy, năm vị Đại Thánh mặt mày âm trầm đến cực điểm, cho đến khi một vị Đại Thánh nói ra.
"Đạo Nhất tông, chắc chắn là Đạo Nhất tông giở trò quỷ, vừa rồi ánh mắt của bọn chúng đã có vấn đề rồi."
Lời này vừa nói ra, bốn vị Đại Thánh còn lại cũng không nghi ngờ gì, nhất định là Đạo Nhất tông, ngoài họ ra thì không còn ai khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận