Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 558: Chủ động xuất kích (length: 7797)

Đông Châu Độ Khẩu, sau khi trận pháp bị cắt đứt, vị Thánh giả phật môn này khẽ gọi một tiếng.
"Người đâu."
Sư đệ của hắn đã lên tiếng, sư huynh như hắn chắc chắn phải giúp một tay.
Tuy rằng chiến sự ở Nam Tĩnh Thành, nghe kiểu gì cũng thấy không bình thường, nhưng cũng không thể làm ngơ được.
Rất nhanh, một vị hòa thượng trung niên mập mạp đi tới.
"Tham kiến Thánh giả."
"Đi đưa một ít đan dược, y phục cho Nam Tĩnh Thành."
Đưa chút đan dược, y phục thì có gì, chuyện nhỏ thôi mà.
Nhưng vừa nghe câu này, hòa thượng mập mạp lại lộ vẻ khó xử, đứng tại chỗ mặt mày xoắn xuýt.
"Sao thế?"
Thấy hắn mãi không nhúc nhích, vị Thánh giả phật môn này tò mò hỏi, nghe vậy, hòa thượng mập mạp chỉ có thể thật thà trả lời.
"Bẩm Thánh giả, đan dược của chúng ta cũng không còn bao nhiêu ạ."
"Hả? Đan dược đâu?"
"Vừa rồi Nhạc Vân Thành, Bạc Vân Hải Hạp, Võ Quân Đảo đều truyền tin tới xin đan dược, mấy vị Thánh giả khác đã đưa ra không ít, nên giờ chúng ta..."
Tìm bọn họ xin đan dược và y phục đâu chỉ có Nam Tĩnh Thành, ba chiến trường lớn khác đều đến xin cả.
Thế là, các loại vật tư vốn còn kha khá, rất nhanh đã trở nên khan hiếm.
Dù sao, chỉ dựa vào bọn họ muốn giúp cả bốn chiến trường, điều đó là không thể, trước đó tất cả sự trợ giúp đều được phân đều.
Còn bây giờ, lại muốn bọn họ Đông Châu Độ Khẩu xuất ra nhiều như vậy, rõ ràng là rất khó khăn.
Nghe vậy, vị Thánh giả phật môn sững người, rồi có chút nghi hoặc nói.
"Không lẽ nào, chẳng lẽ ba chiến trường kia cũng xảy ra chuyện rồi?"
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ, không có đan dược và y phục là sự thật, ngẫm lại, vị Thánh giả phật môn cuối cùng bất đắc dĩ nói.
"Ngươi tùy tiện chọn một ít đưa qua là được."
"Cái này.... Vâng ạ."
Thấy Thánh giả đã nói như vậy, hòa thượng mập mạp chỉ còn cách gật đầu đồng ý, vậy thì cứ lấy đại một ít vậy?
Không rõ nỗi khó xử trong lòng hòa thượng mập mạp, hai canh giờ sau, khi Nam Tĩnh Thành nhận được sự giúp đỡ từ Đông Châu Độ Khẩu, đám Thánh giả đều trợn mắt há hốc mồm.
Vị Thánh giả đã nhờ sư huynh mình trước đó, nhìn mười bình ngọc trước mắt, cùng với mười cái tăng bào, mặt mày tái mét nói.
"Đây là sự giúp đỡ của các ngươi từ Đông Châu Độ Khẩu đấy hả?"
Mẹ nó mười bình đan dược thì đủ làm gì? Còn có mười cái tăng bào, là đang bố thí ăn mày đấy à?
"Lão nạp giết chết ngươi."
Một vị Thánh giả tính tình nóng nảy, lúc này thì muốn động tay động chân, thấy thế, phật môn đệ tử phụ trách đưa hàng, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất, mếu máo khóc nói.
"Thánh giả bớt giận, chúng con cũng thực sự là không còn cách nào khác, Nhạc Vân Thành, Bạc Vân Hải Hạp, Võ Quân Đảo đều đang xin giúp đỡ, thật sự là......."
Miệng thì giải thích, lòng lại vô cùng ấm ức.
Mẹ nó, chính các ngươi đánh nhau ra nông nỗi này, bây giờ còn quay lại trách bọn ta?
Nghe vậy, các vị Thánh giả có mặt tại đó đều im lặng, bọn họ cũng hiểu nỗi khó xử của Đông Châu Độ Khẩu.
Chỉ là... Nhìn mười bình đan dược trước mắt, có ý nghĩa gì sao?
Nhưng đồ đã đưa đến rồi, cũng chỉ có thể vậy, khoát tay, hữu khí vô lực để tên đệ tử lui xuống.
"Ngươi lui đi."
"Dạ."
Về sau, không ít đệ tử của Nam Tĩnh Thành bị trọng thương, cuối cùng cũng được dùng đến đan dược, nhưng nhìn “đan dược” được đưa đến trước miệng, đám đệ tử đều ngơ ngác.
"Đan dược đâu?"
"Đây không phải sao, sư huynh?"
"Ngươi mẹ nó đang đùa ta à?"
"Không còn cách nào sư huynh, trên đó chỉ cho bấy nhiêu thôi."
Vẻ mặt phức tạp nhìn đệ tử đang cầm trên tay chút cặn thuốc, không sai, đúng là cặn thuốc.
Số lượng đó, hắn sợ chỉ cần mình thở mạnh một chút, cũng có thể thổi bay chúng đi rồi.
"Ngươi xác định chút ít như vậy có tác dụng?"
Vẻ mặt phức tạp nhìn sư đệ, nghe vậy, sư đệ cũng có vẻ mặt phức tạp tương tự, hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng, sư đệ ấp úng trả lời.
"Cái này.... Có còn hơn không mà."
Không có câu trả lời, cái này mẹ nó ngươi mà đi cho gà ăn sợ cũng không đủ từng đó chứ?
Thấy sư huynh trầm mặc không nói, im lặng hồi lâu, sư đệ vẫn cố nói ra.
"Sư huynh, uống thuốc đi."
"Nào, ăn đi."
Nói rồi, sư huynh một vẻ mặt đưa đám nuốt đống cặn thuốc vào.
Lúc này, sư đệ kia cũng vội vàng đưa một chén nước qua.
"Sư huynh, uống nước."
"Ngươi thấy còn cần thiết sao?"
Vừa nghe vậy, sư huynh mặt đần thối ra nhìn hắn, cái này vừa mới vào miệng thì đã hóa không còn hình dạng gì, giống như cũng chỉ là nuốt nước bọt, vậy thì còn cần gì phải uống nước?
Hết cách, chỉ có thể ngượng ngùng thu chén nước lại, sau đó lại cầm cặn thuốc đi tìm các sư huynh khác.
Bên phía Phật môn thảm vô cùng, một viên đan dược trị thương, hận không thể mấy trăm đệ tử chia nhau, nhưng vẫn còn rất nhiều đệ tử không có đan dược mà dùng.
Những đệ tử bị thương nhẹ chỉ có thể dựa vào tự mình hồi phục, còn những đệ tử bị thương nặng thì có thể được chia cho chút cặn thuốc.
Nhìn sang Đạo Nhất Tông bên này, trải qua một hồi kịch chiến, tuy có thương vong, nhưng đãi ngộ cho các đệ tử bị thương lại hoàn toàn khác.
Chẳng phải sao, trong Nam Tĩnh Thành, chỉ thấy từng người từng người đệ tử khoanh chân điều dưỡng, đan dược trị thương quả thực như kẹo đậu mà cứ thế đổ vào miệng.
"Sư đệ, đừng ăn Chỉ Huyết Đan đó, ta đây có Sinh Huyết Đan, cho một viên này."
"Được rồi, Sinh Huyết Đan ăn nhiều rồi, đổi vị tí."
Nếu lúc này có đệ tử phật môn ở đây, chắc hẳn đã hâm mộ đến đỏ cả mắt.
Chúng ta mẹ nó mấy trăm người chia nhau một viên thuốc, các ngươi mẹ nó còn đòi đổi vị?
Thế nào, đan dược trả lại cho các ngươi ngậm miệng ăn à?
Quá đáng, quả thực là quá đáng.
Cũng chính vì có đan dược trị thương dồi dào, vết thương của đệ tử Đạo Nhất Tông, hồi phục rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với bên Phật môn.
Đây chính là sự khác biệt trực tiếp nhất giữa việc có đan dược và không có đan dược.
Vì sao nói đánh nhau cũng là đánh tiền, chẳng phải là vì cái đạo lý này đấy sao.
Trong lúc các đệ tử đang chữa thương, Bách Hoa Tiên Tử, Mặc Vân, Diệp Trường Thanh bọn người lại tụ tập một chỗ, bàn bạc bước hành động tiếp theo.
Mọi người đều nhận thấy tình thế hiện tại không tệ, có thể chủ động tấn công một đợt, Phật môn sau một trận đại bại này, sĩ khí chắc chắn sẽ giảm sút lớn.
Lúc này, nếu có thể giáng cho họ một đòn nữa, vậy thì những bước sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Nhân lúc bệnh tật đoạt mạng, không thể cho Phật môn cơ hội thở dốc."
"Ừm, ta cũng đồng ý."
"Các ngươi thì sao, cũng đều có ý này chứ?"
"Toàn bằng thượng tông sắp xếp."
Mọi người đều đồng lòng lên tiếng, chỉ có một mình Diệp Trường Thanh ngồi một bên, trầm lặng không nói gì.
Bách Hoa Tiên Tử thấy Diệp Trường Thanh như vậy, liền cười hỏi.
"Phu quân, chàng có ý kiến gì sao?"
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh quay đầu nhìn qua, bà nương này hỏi ta làm gì? Không phải các ngươi đã quyết hết cả rồi sao?
Nhưng đã hỏi, Diệp Trường Thanh thật sự có vài ý nghĩ, liền không giấu giếm gì mà nói thẳng.
"Chư vị nói cũng đúng, lúc này đúng là một cơ hội để chủ động xuất kích, nhưng về phương pháp thì ta thấy có thể thay đổi một chút."
"Ồ, Diệp trưởng lão nói vậy là ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận