Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1053: Cầm Tỏa Hồn câu đến (length: 8156)

Một vạn đôi mắt đỏ rực xuất hiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào tổ địa tộc Kha Lam, không biết có phải cảm ứng được điều gì hay không, mà Cổ Bi trong tổ địa Kha Lam lại mờ ảo lóe lên vài cái.
“Chư vị, xông vào giết, đoạt khí vận, tranh đoạt của cải!”
Theo tiếng hô lớn của Tề Hùng, Vân La thánh chủ và những người khác, đám người vốn đã rút lui, lại một lần nữa xông về phía tổ địa tộc Kha Lam.
Lần này, các Tiên Linh của tộc Kha Lam phản ứng nhanh hơn, gần như ngay khi đám người vừa bước vào tổ địa, Cổ Bi đã có phản ứng, rồi những Tiên Linh trước đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ khác là lần này, tâm trạng của mọi người hoàn toàn khác biệt.
Khi thấy những Tiên Linh này của tộc Kha Lam, chẳng những không ai căng thẳng mà ngược lại ai nấy đều hưng phấn không kìm được mà liếm môi.
Nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng đó, còn ngon hơn nguyên liệu của Ma tộc, lẽ nào lại để nó chạy?
Đám lão tổ không buồn quan tâm đến Khí Vận Kim Long lơ lửng, trực tiếp xông về phía các Tiên Linh.
“Bắt nguyên liệu nấu ăn trước đã!”
“Xông lên!”
“Xông lên xông lên!”
Trong nháy mắt, còn chưa kịp để các Tiên Linh tấn công, đám người bên Nhân tộc đã đồng loạt xông lên.
Về chuyện này, dù biết rõ các Tiên Linh không có thần trí, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn cảm thấy dường như chúng sững sờ một chút, không biết có phải là ảo giác hay không.
Cảm giác đó cứ như thể chúng đang nói, "Mấy người không phải đến vì khí vận, mà là xông vào bắt bọn ta à?".
Khí Vận Kim Long lớn như thế đang ở ngay trên đầu, mấy người làm như không thấy vậy, trong mắt chỉ có các Tiên Linh chúng ta thôi sao?
Nhưng các Tiên Linh này đúng là không có thần trí, đối mặt với sự tấn công của Nhân tộc, chúng không hề lùi bước mà cũng đồng loạt xông lên.
Tuy nhiên, chỉ sau một thoáng giao tranh, đã có người nghi hoặc nói:
"Cái thứ này phải giết chết hay bắt sống đây?"
Mới nãy do quá kích động nên quên mất, nhưng nghe thấy câu này, lập tức có người mắng:
"Đầu óc ngươi toàn là óc heo hả? Giết chết chẳng phải sẽ tan biến sao, chắc chắn là phải bắt sống rồi!"
Một khi bị đánh tan, các Tiên Linh này sẽ biến mất ngay, đến lúc đó chỉ có mà húp không khí.
Nhưng nếu phải bắt sống, mọi người lại lâm vào tình thế bất lực, làm thế nào mà bắt sống thứ này đây?
“Dùng Khổn Yêu thằng trói lại được không?”
Có người thử một cái, nhưng phát hiện Khổn Yêu thằng hoàn toàn vô dụng với đám Tiên Linh này.
Dù sao các Tiên Linh không có nhục thân, nói trắng ra chỉ là linh thể đơn thuần, chỉ có điều do ảnh hưởng của Thiên Đạo, chúng có chút khác biệt so với linh hồn bình thường.
Nhưng xét cho cùng, chúng vẫn chỉ là linh thể thôi, mà Khổn Yêu thằng thì lại không trói được linh thể.
“Làm sao bắt đây? Khổn Yêu thằng bó không được rồi.”
“Đồ ngốc, chẳng lẽ không có Tỏa Hồn câu, Khốn Hồn châu, những bảo vật đối phó linh thể sao?”
Các luyện khí sư của Nhân tộc tự nhiên từng chế tạo những pháp bảo chuyên dụng để đối phó với linh hồn.
Ví dụ như Tỏa Hồn câu và Khốn Hồn châu, chuyên dùng để khống chế linh thể, thậm chí một vài pháp bảo mạnh mẽ dùng cho linh hồn còn có thể trực tiếp Nhiếp Hồn Đoạt Phách.
“Ta không có a...”
Vốn dĩ các pháp bảo dành cho linh hồn đã rất hiếm, lại thường ít khi dùng đến nên phần lớn tu sĩ không theo đuổi loại pháp bảo này.
“Lấy Tỏa Hồn câu của lão phu đây.”
“Dùng Khốn Hồn châu của ta đi.”
Nhìn những tu sĩ mang theo pháp bảo dành cho linh hồn, từng người lấy bảo vật ra, dễ như trở bàn tay mà khốn trụ đám Tiên Linh kia.
Vô số tu sĩ bắt đầu lo lắng, mẹ nó mình không có pháp bảo dành cho linh hồn thì phải làm sao?
Bạch Khắc, thân là cốc chủ Thiên Đao cốc, cũng không có pháp bảo dành cho linh hồn, trước đó không nghĩ đến nên căn bản không mang theo mà cất trong bảo khố của tông môn rồi.
Lúc cần dùng đến mới tìm trong nhẫn không gian, chẳng tìm được thứ gì dùng được.
"Chết tiệt, sao lại quên mang nó chứ?"
Đây chính là câu chuyện có bảo khi cần lại không có để dùng.
Ngờ đâu trong lúc vô tình, Bạch Khắc thấy một góc nhẫn không gian có một lá cờ đen, hai mắt lập tức sáng lên.
“A, Chiêu Hồn phiên, ta nhớ hình như nó cũng là loại pháp bảo cho linh hồn thì phải.”
Chiêu Hồn phiên là bảo vật mà Bạch Khắc đã dùng để chém giết một gã ma tu trước kia, tính là pháp bảo dành cho linh hồn, liệu nó có dùng được để đối phó với đám Tiên Linh này không?
Nghĩ đến đây, Bạch Khắc không chần chừ, trực tiếp lấy Chiêu Hồn phiên ra, ngay lập tức, một luồng ma khí tinh thuần điên cuồng tuôn trào ra.
“Ngọa tào, ma khí từ đâu ra thế?”
Ma khí nồng đậm đột ngột xuất hiện khiến những tu sĩ xung quanh đều ngơ ngác, trong lòng kinh hãi, lẽ nào có ma tu trà trộn vào đây sao?
Nhưng chuyện đó là không thể, người tiến vào tổ địa vạn tộc đều do đám lão tổ tự mình xác nhận, lẽ nào các lão tổ lại tuyển ma tu vào?
Nhưng ma khí này rõ ràng là có thật, quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó là Bạch Khắc.
Chỉ thấy hắn tay cầm Chiêu Hồn phiên màu đen, xem qua cũng biết đây là pháp bảo mà ma tu hay dùng.
“Bạch huynh, ngươi....”
“Tạm dùng tạm vậy, không có pháp bảo dành cho linh hồn.”
Đối diện với câu hỏi của bạn đồng hành, Bạch Khắc không có thời gian trả lời, trong tay Chiêu Hồn phiên vung lên, quả nhiên có tác dụng, rất nhanh một Tiên Linh đã bị khóa vào Chiêu Hồn phiên.
Xác nhận có hiệu quả, Bạch Khắc hoàn toàn yên tâm, nhất thời không nhịn được mà cười phá lên.
"Tốt tốt tốt, không tệ, dùng cũng thuận tay phết."
Những người khác thấy vậy, mẹ nó cái này cũng được hả? Lúc này không ít người cũng bắt đầu lấy pháp bảo của ma tu ra từ nhẫn không gian của mình.
Những người có mặt ở đây đều là nhóm người mạnh nhất của Nhân tộc, trên tay tự nhiên cũng đã chém giết không ít ma tu.
Mà pháp bảo của ma tu vốn dĩ vô dụng với họ, vứt đi thì lại thấy tiếc nên cứ để tùy tiện trong nhẫn không gian.
Nhưng bây giờ, nó lại có vẻ hữu dụng.
Hơn nữa, thủ đoạn của ma tu vốn âm lãnh, pháp bảo cho linh hồn không ít, chỉ có điều phẩm cấp cao thấp khác nhau.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Khắc, không ít người quả nhiên tìm thấy pháp bảo ma tu có thể sử dụng.
Trong phút chốc, càng ngày càng nhiều người tế ra pháp bảo ma tu của mình, tổ địa của tộc Kha Lam lập tức bị bao phủ trong ma khí trùng thiên.
Nhìn từ xa, nơi đây đâu còn giống Nhân tộc, chẳng khác nào Ma tộc xâm lấn vậy.
Hơn nữa, những người cầm pháp bảo của ma tu trên tay, mỗi người đều là một cự bá của Nhân tộc.
Bên ngoài, thông qua tấm gương nhìn vào bên trong tổ địa vạn tộc, lúc này mọi người đều có vẻ mặt cổ quái.
Mọi người vừa mới thấy lạ là, vốn dĩ đều đã đoạt được khí vận, đã có một khởi đầu tốt đẹp rồi, nhưng mọi người còn chưa kịp vui vẻ bao lâu thì thấy đám lão tổ lại dẫn người quay trở lại.
Điều đó vẫn chưa là gì, nhưng khi vừa vào lại tổ địa của tộc Kha Lam thì mọi người lại không tranh đoạt khí vận, mà lại đi đánh nhau với Tiên Linh là sao?
Quả thực khó hiểu, rồi sau đó lại thấy một đám tông chủ các đại tông môn, mỗi người một tay cầm pháp bảo của ma tu, ở đó nghịch ngợm đến quên cả trời đất.
Lúc này đệ tử các đại tông môn, nhìn tông chủ và lão tổ của mình, từng người tay cầm pháp bảo ma tu, ma khí trùng thiên như thế, mặt ai nấy phức tạp, miệng thì thào lẩm bẩm.
“Tông chủ của chúng ta là đọa nhập ma đạo từ lúc nào? Sao chúng ta không hề hay biết?”
"Vậy sau này chúng ta sẽ tính là chính đạo hay là ma đạo đây?"
"Không biết nữa."
"Lão tổ làm sao lại đọa nhập ma đạo chứ? Ngay cả biểu cảm cũng chẳng khác ma tu là bao."
Mọi người nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia xem, cùng cái kiểu cười điên dại kia, chẳng phải là còn giống ma tu hơn cả ma tu sao? Quả thật cũng là ma tu đích thực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận