Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 2046: Sẽ không nói chuyện liền thiếu đi nói

**Chương 2046: Không biết nói chuyện thì bớt lời đi**
Câu nói này của Vương Vũ chẳng khác nào một tiếng sét, phá vỡ khung cảnh ồn ào hỗn loạn ban đầu.
Trong phút chốc, toàn bộ không gian như thể bị ấn nút im lặng, trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Mọi người ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường và khinh miệt.
Gia hỏa này trước kia có thể không phải thề son sắt như vậy khi đến đây, nhớ ngày đó, khi Vương gia vừa mới gặp phải bọn trộm cướp, hắn cả ngày gào thét muốn đem đám đạo tặc kia xé xác ra thành tám mảnh, để hả cơn giận trong lòng.
Vậy mà giờ khắc này, khi biết được những người kia của "Đạo Môn" lại là trưởng bối trong nhà của Diệp Trường Thanh, con hàng này lại như tắc kè hoa, thái độ thay đổi 180 độ.
Hành động không biết xấu hổ, không có chút nguyên tắc nào như vậy, thật sự là làm cho người ta khinh thường.
Trong lòng mọi người thầm mắng, có thể biết giữ mặt mũi một chút không? Cứ như vậy, làm sao còn tư cách đảm nhiệm chức gia chủ Vương gia? Dứt khoát cút sang một bên đi, để người khác thay thế có lẽ còn tốt hơn hắn nhiều.
Bất quá, sự trầm lặng này vẫn chưa kéo dài quá lâu.
Sau khi ném cho Vương Vũ ánh mắt khinh bỉ, mọi người liền nhanh chóng tập trung sự chú ý lên người Diệp Trường Thanh.
Dù sao, ngay vừa mới, Diệp Trường Thanh đã đích thân hứa hẹn, có thể cho bọn họ miễn phí hưởng dụng mỹ thực, không cần xếp hàng chờ đợi, thậm chí còn có thể tùy ý gọi món.
Nhất là những lão nhân đã đi theo Diệp Trường Thanh bảy, tám năm, nghe được lời này quả thực khó có thể tin.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng được hưởng đãi ngộ hậu hĩnh như vậy? Đừng nói là trong cuộc sống hiện thực, ngay cả trong giấc mộng, cũng chưa từng dám hy vọng xa vời chuyện tốt như thế sẽ xảy đến với mình.
Trước kia muốn nếm thử một ngụm mỹ vị món ngon do Diệp Trường Thanh đích thân xào nấu, thật sự là không dễ dàng.
Thời gian xếp hàng chờ đợi ít nhất cũng phải một canh giờ.
Thế mà, ngay tối nay, chuyện khó tin này đã thực sự xuất hiện, lẽ nào cứ như vậy dễ dàng một bước lên mây, không cần chờ đợi lâu mà vẫn có thể hưởng dụng mỹ thực sao?
Đúng lúc này, đám người trong đám đông không kìm nén được lo lắng và bất an trong nội tâm, không ai bảo ai mà vội vàng lên tiếng.
Một người trong đó cười rạng rỡ nói với Diệp Trường Thanh:
"Diệp công tử, ngài tuyệt đối đừng tin vào lời nói xằng bậy của gia hỏa Vương Vũ kia, cái miệng đó của hắn từ trước đến nay không đáng tin, nói ra căn bản không thể tin, những đồ vật trân quý cất giữ trong bảo khố nhà ta, vốn là cố ý chuẩn bị hiến cho các vị trưởng bối đức cao vọng trọng."
Lời còn chưa dứt, Vương Vũ lập tức nhảy ra phản bác:
"Thả ngươi nương cẩu thí, ai nói miệng của ta không đáng tin?"
Ngay sau đó, lại có người nịnh hót tiến đến nịnh nọt Diệp Trường Thanh:
"Diệp công tử, không biết những bảo bối mà tông môn chúng ta đưa đi, các vị trưởng bối sử dụng có thuận tay không? Nếu cảm thấy không hài lòng hoặc không quen, ta lập tức an bài người đưa cho ngài một nhóm tốt hơn."
Nghe nói như thế, mọi người xung quanh không khỏi nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ.
A? Những bảo vật trân quý này lại còn có thể tùy ý thay đổi thành một nhóm khác?
Mọi người dần dần lấy lại tinh thần, ý thức được rằng bảo vật đã mất, nếu giờ phút này cưỡng ép đòi lại, không những được chả bằng mất, mà còn có thể chọc giận vị đại nhân vật Diệp Trường Thanh này.
Đến lúc đó, đừng nói có thể thưởng thức được đồ ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi kia, chỉ sợ một ngụm canh cũng không uống nổi.
Thà như vậy, chẳng bằng dứt khoát từ bỏ việc đòi bồi thường và giải thích, dù sao giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Trường Thanh mới quan trọng hơn.
Hơn nữa nói, suy nghĩ kỹ một chút Vân Tiên Đài mỗi lần ra tay vẫn là tương đối có chừng mực.
Tuy rằng khiến các thế lực tổn thất một chút tài vật, nhưng vẫn chưa chạm đến căn cơ của bọn chúng, chỉ là khiến mọi người cảm thấy đau lòng mà thôi.
Có thể đau lòng vì mất mát, phải biết, bất luận là nhà nào gặp phải loại tình huống này —— à không đúng, không thể nói là gặp không may, mà phải nói là gặp "Trưởng bối" ghé thăm, có thể không đau lòng sao? Dù sao đây chính là bảo bối mà họ tân tân khổ khổ dành dụm.
Thế mà việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không làm nên chuyện gì.
Giờ này khắc này, cách làm sáng suốt nhất chính là tương kế tựu kế, đâm lao phải theo lao.
Dứt khoát coi những bảo vật trân quý này như một phần hậu lễ đưa ra ngoài, tạm thời coi như là để chúc mừng Đạo Nhất tiên tông mới thành lập.
Kể từ đó, chẳng những có thể xóa bỏ cục diện khó xử trước mắt, biết đâu còn có thể đổi lấy một tấm phiếu cơm dài hạn từ Diệp Trường Thanh, nghĩ lại há chẳng phải tốt đẹp hơn sao?
Mọi người bàn tán sôi nổi, người một câu, ta một câu, vô cùng náo nhiệt.
Đối với kết cục này, Diệp Trường Thanh cũng không hề cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Trong lòng hắn hiểu rõ, ngày sau mình sợ là phải khổ cực gấp bội.
Tuy nói ngày thường mọi người chung sống hòa hợp, quan hệ rất tốt, nhưng một khi đến giờ khắc quan trọng là ăn cơm, vậy thì hoàn toàn khác.
Đám người này, trong đầu chỉ nghĩ làm sao nhét đầy cái bao tử, còn nhớ người khác có mệt nhọc vất vả hay không.
Bất quá, dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, Diệp Trường Thanh cũng không có biện pháp.
Dù sao Vân Tiên Đài gây ra tai họa, cuối cùng vẫn phải do hắn thu dọn tàn cuộc.
Ai bảo đều là trưởng bối thân thiết trong tông môn của mình? Cho dù có oán khí, cũng không giận được.
Chờ tâm tình của mọi người dần dần bình phục lại, Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng chờ đúng thời cơ, hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
"Đa tạ chư vị tiền bối có thể thông cảm, vãn bối cũng không có gì tốt hồi báo, giống như vừa nói, ngày sau chư vị tiền bối nếu có gì muốn ăn, cứ trực tiếp đến tìm vãn bối, vãn bối đều sẽ an bài."
Đây là lời hứa hẹn của Diệp Trường Thanh, cũng là điều mà mọi người ở đây mong chờ nhất, đang chờ đợi câu này.
Nhưng trong đám người, vẫn có người ra vẻ rộng lượng nói:
"Diệp công tử, ngài nói gì vậy, chúng ta không phải vì bữa cơm kia, chúng ta làm như vậy đều là... ... ... . . . ."
"Im miệng đi."
Thế nhưng lời còn chưa nói hết, liền bị người bên cạnh bịt miệng, trực tiếp ngăn lại.
Đến lúc nào rồi, còn sĩ diện? Đến lúc bát cơm bị hỏng, ngươi chính là tội nhân thiên cổ.
Người nói chuyện không ai khác chính là Vương Vũ vừa rồi bị mọi người khinh bỉ.
Mà lần này, Vương Vũ nói được một nửa, lại lần nữa dẫn tới sự chú ý của đám người, chỉ là lần này không còn là xem thường, mà là phẫn nộ.
Sao chỗ nào cũng có ngươi, ngươi không nói lời nào là sẽ chết sao?
Hơn nữa, đã muốn nói chuyện thì nói cho tốt, đừng có mà vòng vo.
Đến lúc nào rồi, ngươi còn làm bộ làm tịch? Bây giờ là lúc khách khí sao?
Ấn Vương Vũ xuống, không cho hắn mở miệng, vậy mà gia hỏa này còn muốn giãy dụa, ngay lập tức liền bị mấy người liên thủ ấn ngã xuống đất.
Trong lúc mấu chốt này, tuyệt đối không thể để cho con hàng này nói lung tung.
Cái gì mà không màng cái này cái kia? Chẳng lẽ là chê Vương gia gia chủ xấu xí?
Không biết nói chuyện thì bớt lời đi, nhất là ở những trường hợp quan trọng như thế này, im lặng theo dõi không phải sẽ tốt hơn sao?
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, suýt chút nữa bị tên này làm hỏng đại sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận