Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1047: Ta Yêu Đế đâu? Ta Ma tộc đâu? (length: 7962)

"Ngươi nói xem, những năm qua ta vì tông môn, hết lòng hết sức, đêm không ngủ ngon giấc, ăn không thấy ngon, ngủ không yên, cái kia bảo vật trong kho, càng là chưa từng nảy sinh chút ý nghĩ nào."
"Đã nhiều năm như vậy, trên người ta ngay cả một món pháp bảo ra hồn cũng không có."
"Nhìn lại các ngươi xem, hết người này đến người khác nghe ca hát, rượu ngon tiên tửu uống vào, ngươi bây giờ lại nói ta phá của? Ngươi lại còn nói ta phá của?"
Tề Hùng hai mắt đỏ bừng trừng Ngô Thọ mà nói, ý tủi thân trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Thấy thế, Ngô Thọ cũng rối rít.
"Ta... Ta chỉ là tiện miệng nói thôi, đại sư huynh ngươi đừng để bụng."
"Cái gì mà đừng để bụng? Trong lòng ngươi không nghĩ vậy, ngươi sẽ nói thế sao?"
"Tự ngươi nói xem, những năm nay ta làm cho tông môn còn chưa đủ nhiều? Ta mẹ nó đến bây giờ ngay cả đạo lữ cũng không có."
"Cái này... Trong động phủ không phải có hai người sao?"
"Đó là đạo lữ à?"
"Ta..."
"Năm đó các ngươi ép ta kế thừa vị trí tông chủ, ta đã biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi, quả nhiên, vất vả cả đời kết quả là, ta còn ra ngoài vào trong không ra gì à?"
"Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc thôi mà, chưa nói đến ta vốn không định làm, là bọn hắn tự tới, cho dù ta muốn làm bữa tiệc, thì có làm sao?"
"Ta vì tông môn cả đời, vì tông môn đổ máu, nhận thương tích, bây giờ đột phá Đại Đế cảnh, tổ chức một bữa tiệc thì thế nào? Ta hỏi ngươi thì thế nào? Ta chỉ muốn làm bữa tiệc, ta có lỗi gì sao?"
Tề Hùng trút hết một bụng ấm ức, Ngô Thọ nghe mà ngơ ngác, vội vàng cười làm lành nói.
"Không sai không sai, đại sư huynh ngươi bình tĩnh một chút, ta có nói không được đâu, làm, cái tiệc này phải làm, phải làm cho thật tốt, làm thật lớn mới đúng, dựa vào chiến công của đại sư huynh, đừng nói là một bữa tiệc, có bày cả tháng cũng chẳng sao."
Ngô Thọ có chút tê cả da đầu, không dám kích động Tề Hùng nữa, thấy thế, Tề Hùng lại quay sang hỏi ba người Diệp Trường Thanh, Bách Hoa tiên tử, Tuyệt Ảnh.
"Trường Thanh, sư muội, các ngươi nói xem?"
"Ta... Cần, hoàn toàn cần phải mà."
Đột nhiên bị kéo vào, Diệp Trường Thanh ngẩn người, nhưng lập tức gật đầu liên tục nói.
Với bộ dáng của Tề Hùng hiện tại, không cho hắn làm tiệc này, hắn sợ là sắp phát điên rồi.
Dưới sự khuyên giải của mọi người, Tề Hùng lúc này mới dần bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Diệp Trường Thanh, nói bằng giọng tâm tình.
"Trường Thanh à, việc này coi như làm phiền ngươi rồi."
"Thánh chủ yên tâm."
"Ngươi làm việc ta khẳng định yên tâm, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, buổi tối lại đến."
Tức khắc Tề Hùng và Ngô Thọ liền rời đi, công việc thánh địa không ít, cần hai người đi xử lý.
Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, đợi hai người xử lý xong công việc của thánh địa, lúc đi vào nhà ăn, còn cách một canh giờ, nhưng khi đến nơi xem xét, khá lắm, hai đại thánh địa, người của các đại tông môn khác đều đã ở đó.
"Các ngươi đây là... ."
Tề Hùng nghi hoặc nhìn đám người, nghe vậy, Vân La thánh chủ đang ngồi xổm bên ao rửa rau cười nói.
"Ôi, dù sao cũng không có việc gì, đến giúp chút cho vui thôi."
"Cái này... Sao có thể ý tứ được chứ."
Khách tới là khách, đâu có đạo lý để khách giúp việc, Tề Hùng ban đầu còn cảm thấy áy náy, nhất là mọi người lại tự ý đến giúp.
Dù biết rõ đám người này là vì ăn trực, nhưng tấm lòng này cũng thật là chân thật mà.
Nhưng mà, ngay khi Tề Hùng âm thầm cảm động, đột nhiên nhìn thấy thịt trên thớt của cốc chủ Thiên Đao cốc Bạch Khắc, có một chút cảm giác quen thuộc.
"Đây là... ."
Nghi hoặc tiến lên, nhìn kỹ vào, con mắt Tề Hùng trong nháy mắt đơ ra.
"Cái này mẹ nó không phải Yêu Đế vừa mới bắt về sao?"
"Ôi, Tề thánh chủ nhận ra à?"
Nghe vậy, Bạch Khắc đang thái thịt quay đầu cười nói, giây phút này, Tề Hùng chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ.
Cái này mẹ nó chính là một trong hai Yêu Đế vừa mới bắt về mà, ngay cả Tề Hùng chính mình còn không nỡ ăn, định giữ lại tạm thời.
Thậm chí lúc ấy còn không giết, mà bắt sống, mấy ngày nay càng ăn ngon uống sướng nuôi dưỡng, hiện tại... Hiện tại... Hiện tại như thế này đã thành thịt trên thớt?
"Cái này... Cái này nguyên liệu nấu ăn ngươi lấy từ đâu?"
Chỉ vào miếng thịt Yêu Đế trên thớt, Tề Hùng run run hỏi, nghe vậy, Bạch Khắc khó hiểu nói.
"Do Vân La thánh chủ mang đến mà."
"Vân La? Hắn làm sao..."
Trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, rất nhanh, Tề Hùng nhìn thấy một đống nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế ở không xa, cái chất thịt này, cái khí tức này, cái đường vân này...
Cái này... Mẹ nó Yêu Đế thứ hai.
Tề Hùng chỉ cảm thấy một luồng khí huyết dâng lên ngực.
Còn nữa, nhất định còn có.
Giây phút này, Tề Hùng hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, một phen tìm kiếm kỹ càng, Tề Hùng càng nhìn càng lạnh lòng.
Nguyên liệu nấu ăn của Ma tộc, Yêu Hoàng, Yêu Vương...
Khá lắm, mẹ nó chẳng thiếu một loại nguyên liệu nấu ăn cấp thấp nào.
Không nói hai lời, Tề Hùng thẳng đến khu nuôi dưỡng nguyên liệu nấu ăn của Đạo Nhất thánh địa mà đi, đệ tử, chấp sự Ngự Thú phong phụ trách trông coi ở đây, gặp Tề Hùng đột ngột xuất hiện, đều vội vàng hành lễ nói.
"Tham kiến thánh chủ."
"Hôm nay có ai tới đây không?"
"Ờ... "
"Ta bảo hôm nay có ai đến nơi này không?"
"Thì Vân La thánh chủ với Dao Trì thánh chủ dẫn người tới đây, nói là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tiệc tối của thánh chủ."
Nghe những lời này, Tề Hùng tim bỗng hẫng một nhịp, trong lòng cảm thấy không ổn, chân khẽ động, cả người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Mà không lâu sau đó, trong khu nuôi dưỡng nguyên liệu nấu ăn liền truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Vân La, Dao Trì, ta liều mạng với các ngươi."
Sau đó là một đạo đế uy kinh khủng phóng lên tận trời.
Súc sinh à, đây chính là một lũ súc sinh mà.
Tề Hùng xông vào khu nuôi dưỡng nguyên liệu xem xét, khá lắm, mẹ nó nguyên liệu nấu ăn cao cấp gần như trống rỗng.
Yêu Đế không còn, nguyên liệu Ma tộc không còn, Yêu Hoàng không còn, thì ngay cả Yêu Vương cũng chỉ còn lác đác vài con.
Ăn tiệc thì không nói làm gì, theo ý của Tề Hùng, cầm chút nguyên liệu cấp thấp đến, mọi người ăn cho qua cơn thèm là được.
Mấy thứ tốt này đương nhiên phải để dành cho mình.
Nhưng mà mẹ nó ai ngờ, mình chỉ sơ ý một chút, không còn gì, mất sạch.
Tề Hùng nhanh chóng phóng đến nhà ăn, vừa xuất hiện đã nổi giận đùng đùng hướng Vân La thánh chủ đánh tới.
"Vân La, ta mẹ nó giết chết ngươi."
"Ôi, Tề huynh, ngươi đây là... ."
Tề Hùng nén giận xuất thủ, Vân La thánh chủ thấy thế, lông tơ dựng ngược, vội vàng ra tay ngăn cản.
Thạch Thanh Phong, Bạch Tổ ở một bên kịp thời xuất thủ, giam cầm không gian, không để cho dư âm chiến đấu của hai người khuếch tán ra.
"Tề huynh, ngươi bị sao vậy?"
"Bị sao à? Ngươi bảo ta bị sao hả, ngươi mẹ nó cho ta Yêu Đế, cho ta nguyên liệu của Ma tộc... ."
"Cái này... Không phải ngươi nói tối nay tổ chức tiệc sao?"
"Ta mẹ nó cho ngươi ăn mấy thứ này hả?"
"Vậy thì ăn gì à? Tề huynh ngươi đã chứng Đế rồi mà, không làm chút đồ ngon, làm sao mà biểu thị sự vui vẻ của ngươi được?"
"Ôi, tốt, tốt, tốt, vậy hôm nay ta dùng mạng của ngươi, để biểu thị sự vui vẻ của ta."
Nói rồi Tề Hùng không nhịn được mà ra tay, Vân La thánh chủ không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa trốn vừa chống cự.
Có thể thấy rõ ràng, Tề Hùng là thực sự nổi giận, mẹ nó ngươi biết bây giờ muốn có nguyên liệu nấu ăn là một con Yêu Đế khó đến mức nào không hả? Toàn bộ yêu tộc chỉ còn lại năm con Yêu Đế thôi, ăn một con là mất một con đấy, ngươi vậy mà nướng một phát hai con, đáng chết mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận