Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1850: Đây là nơi nào tới côn đồ? (length: 7960)

"Văn Tư Đậu Hủ, Kim Bảo Quế Ngư, Cửu Thiên Long Tam Bảo, ngươi biết ba món này chứ?"
Đây là Mã Càn Khôn chọn ba món ăn, đều là những món có độ khó không nhỏ, đối với đầu bếp linh hồn có yêu cầu rất cao ở mọi mặt, coi như là kiểm tra toàn diện trình độ tay nghề của một đầu bếp linh hồn.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh bình tĩnh gật đầu nói.
"Biết."
"Tốt, vậy thì bắt đầu đi, nguyên liệu nấu ăn những thứ này lão phu đã giúp ngươi chuẩn bị xong, đồ dùng nhà bếp bên trong ngươi cũng có thể sử dụng."
"Vâng, đa tạ tiền bối."
Diệp Trường Thanh đi vào bếp, liền bắt đầu xử lý nguyên liệu, còn Mã Càn Khôn thì không hề có ý định rời đi.
Hắn đương nhiên không rời đi, vốn là chạy đến xem Diệp Trường Thanh thật sự có bao nhiêu bản lĩnh, hắn nhất định phải tận mắt quan sát toàn bộ quá trình.
Hơn nữa với cảnh giới tiên trù sư của hắn, liếc một cái liền có thể biết được trình độ tay nghề của Diệp Trường Thanh đến đâu, đạt đến mức nào.
Cho nên, từ đầu đến cuối, Mã Càn Khôn cũng sẽ ở lại.
Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng không để ý, việc đầu tiên bắt đầu làm là xử lý Cửu Thiên Long Tam Bảo.
Nguyên liệu của Cửu Thiên Long Tam Bảo là Chân Long.
Móng rồng, đầu rồng, đuôi rồng, đều thuộc những phần khó xử lý nhất của Chân Long.
Dù chỉ là xử lý đơn giản cũng rất phức tạp, rất nhiều đầu bếp linh hồn đều không làm được hoàn hảo, huống chi Cửu Thiên Long Tam Bảo đòi hỏi việc xử lý nguyên liệu này còn cao hơn.
Có thể nói trong toàn bộ quá trình xử lý nguyên liệu, không thể xuất hiện dù chỉ là một sai sót nhỏ.
Dù chỉ là một chút lỗi nhỏ thôi, cũng sẽ trực tiếp dẫn đến công sức đổ sông đổ bể, hỏng nguyên liệu.
Cũng chính vì thế, Mã Càn Khôn cố ý chuẩn bị ba phần móng rồng, đầu rồng, đuôi rồng, ý là, chỉ cần Diệp Trường Thanh có thể thành công một lần trong ba lần thì đã là giỏi rồi.
Nhưng Diệp Trường Thanh thật không nghĩ tới chuyện làm ba lần, việc gì làm được một lần thì sao phải làm ba lần? Không phải làm khổ mình sao?
Mã Càn Khôn tự nhiên không biết Diệp Trường Thanh đang nghĩ gì, chỉ thấy Diệp Trường Thanh vẻ mặt bình tĩnh mang đầu rồng đến.
Xem ra là dự định tỉa tót xử lý đầu rồng.
Ý của việc xử lý đầu rồng là phải thật tinh tế, nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ, mà tay thì phải vững, sai một ly đi một dặm.
Chỉ cần tay hơi run một chút thì cuối cùng có thể coi là thất bại.
Nhưng thấy Diệp Trường Thanh trực tiếp cầm lấy một con dao nhỏ, mày Mã Càn Khôn không tự chủ nhíu lại.
Bước đầu tiên này sao hắn lại không hiểu? Tiểu tử này muốn làm gì?
Xử lý đầu rồng sao có thể cầm dao nhỏ được, cái đó là dao gọt vỏ mà, là dao dùng để gọt vỏ trái cây.
Bây giờ ngươi cầm con dao này làm gì?
Mã Càn Khôn là một tiên trù sư kỳ cựu, có thể ngay từ đầu đã không hiểu thao tác của Diệp Trường Thanh, thậm chí còn không tự chủ mở miệng nhắc nhở.
"Tiểu tử, dao ngươi cầm có phải nhầm không?"
Ai ngờ Diệp Trường Thanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Không sai, vãn bối đây là đồ tể, tiền bối hãy kiên nhẫn nhìn một lát sẽ hiểu."
Hả? ? ?
Nhìn một lát sẽ hiểu? Ta hiểu cái con khỉ, ngươi mẹ nó đang cầm dao gọt vỏ, ta có thể hiểu cái gì.
Lão phu bảo ngươi làm Cửu Thiên Long Tam Bảo, không phải để ngươi gọt vỏ linh quả, ta còn phải hiểu, ta hiểu cái gì?
Còn nữa, đây là kiểu gì? Đồ tể, con đường này chắc hẳn phải là rất ngang tàng thì mới đúng.
Là một trong những trưởng lão của Tiên thành Trù Vương, có thể nói Mã Càn Khôn đi khắp cả Tiên giới, gặp vô số đầu bếp linh hồn, tiên trù sư.
Trong đó cũng không phải chưa từng thấy những tiên trù sư tự sáng tạo ra món ăn của riêng mình, nhưng mẹ nó thì chưa thấy kiểu trù nghệ hoang dã như thế này bao giờ.
Nhìn Diệp Trường Thanh tay cầm dao gọt vỏ, chuẩn bị ra dao vào đầu rồng.
Lúc trước, tiểu tử này nói tự mình học hỏi, tự mày mò ra được, Mã Càn Khôn còn lòng đầy khinh thường.
Nhưng khi Diệp Trường Thanh vừa đến liền cầm dao gọt vỏ, chuẩn bị xuống dao với đầu rồng, tâm lý Mã Càn Khôn có chút không chắc chắn.
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là tự mình tìm tòi ra? Nếu không sao có thể làm ra con đường hoang dã như vậy?
Nó hoang dã quá mức rồi, bình thường đầu bếp linh hồn nào mẹ nó lại đi cầm dao gọt vỏ để xử lý đầu rồng?
Cũng giống như người khát, ai lại nghĩ đến đi nuốt lửa vậy.
Chỉ là thấy Diệp Trường Thanh vẫn rất bình tĩnh, trong lòng Mã Càn Khôn cũng không dám chắc, mà đằng nào cũng đã chuẩn bị ba phần nguyên liệu, tạm thời cứ xem tiểu tử này làm thế nào đã.
Cố gắng kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, Mã Càn Khôn không lên tiếng ngắt lời.
Còn Diệp Trường Thanh lúc này giơ dao chém xuống, bắt đầu xử lý đầu rồng trên thớt.
Đầu rồng to lớn, nhưng trong tay Diệp Trường Thanh, nó lại gọi là một sự mượt mà.
Từ khi xuống dao đầu tiên, động tác của Diệp Trường Thanh không hề ngừng lại, thậm chí còn không có một tiếng động.
Nhìn qua vô cùng dễ dàng.
Còn Mã Càn Khôn ở một bên, từ lúc bắt đầu nghi ngờ, đến lúc sau kinh hãi, sắc mặt quả thật là đặc sắc.
Hai mắt trừng lớn, vẻ mặt như thấy ma.
Trong lòng như biển gầm sóng thét, thật không biết phải hình dung như thế nào.
Nói thế nào nhỉ, từ lúc Diệp Trường Thanh xuống dao đầu tiên, Mã Càn Khôn cả người đã ngây dại.
Về sau còn giống như bị Diệp Trường Thanh mở ra một cánh cửa tân thế giới vậy.
Trong lòng liên tục kêu kinh ngạc, ngọa tào ngọa tào liên tục không ngừng.
Con đường này còn có thể hoang dã như thế sao? Còn có thể thao tác như vậy? Mở mang tầm mắt quá.
Nói tóm lại, ngoài việc thủ pháp của Diệp Trường Thanh, Mã Càn Khôn không hiểu, còn lại thì Mã Càn Khôn không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào trong việc xử lý đầu rồng.
Đơn giản là nó quá đẹp rồi, dù là Mã Càn Khôn tự mình làm, hắn cũng không dám nói mình có thể làm được như vậy.
Nhưng vấn đề là, tiểu tử Diệp Trường Thanh này mẹ nó lại cầm dao gọt vỏ.
Một con dao gọt vỏ có thể làm được đến mức này?
Chẳng lẽ tiểu tử này coi đầu rồng trước mắt như trái cây mà xử lý?
Nhớ lại lúc trước Diệp Trường Thanh nói con đường mình đi hơi hoang dã, bảo hắn kiên trì xem, Mã Càn Khôn trong lòng cũng không kìm được ngũ vị tạp trần.
Tiểu tử, ngươi gọi đây là đường đi hoang dã à? Con đường này lão đầu tử đã không hiểu rồi.
Về sau, trong mắt Mã Càn Khôn đã tràn đầy kinh ngạc, cả người ngây người tại chỗ, cho đến khi Diệp Trường Thanh xử lý xong đầu rồng, gọi vài tiếng, hắn mới hoàn hồn lại.
"Tiền bối."
"Tiền bối."
"Ừm? Sao vậy?"
"Tiền bối xem đầu rồng xử lý thế này được chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Trường Thanh, Mã Càn Khôn trầm mặc, nhìn đầu rồng đã xử lý xong trên thớt, Mã Càn Khôn chìm vào sự im lặng sâu sắc.
Được ư? Đây không phải là vấn đề được hay không, cái này mẹ nó hoàn toàn không còn gì để nói nữa.
Hoàn mỹ, không thể tìm ra một lỗi nào, cho nên, Mã Càn Khôn chỉ có thể giữ im lặng.
Sững sờ nửa ngày, Mã Càn Khôn cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu.
"Ngươi tiếp tục."
"Vâng."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh bỏ đầu rồng đã xử lý tốt sang một bên, bắt đầu tự mình xử lý móng rồng.
Lần này còn hoang dã hơn, trực tiếp nhặt lên một con dao phay, khiến Mã Càn Khôn giật mình, tiểu tử này muốn làm gì?
Vừa rồi con dao gọt vỏ đã khiến hắn không hiểu, giờ trực tiếp cầm dao phay là tiểu tử này muốn làm gì?
Con đường hoang dã đến mức này sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận