Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 813: Quỷ Vương đại hôn (length: 8000)

Cái tên sơn phỉ cầm đầu này khao khát sống rất mãnh liệt, mà nghe hắn nói vậy, Từ Kiệt mấy người cũng có chút hứng thú mà hỏi.
"Nói cụ thể một chút."
Tà Ma cũng là điểm tông môn mà, chắc chắn không thể bỏ qua.
Trước sự dò xét của đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa, tên sơn phỉ cầm đầu này một mạch đem những gì mình biết toàn bộ kể ra.
Nguyên lai cách nơi này không xa, cũng là Địa Viêm hoàng triều tiếp giáp với Thiên Vũ hoàng triều.
Bất quá so với Thiên Vũ hoàng triều, tình hình Địa Viêm hoàng triều vô cùng hỗn loạn, chủ yếu vẫn là do hoàng đế Địa Viêm hoàng triều bây giờ Hoang Dâm Vô Đạo, căn bản không đoái hoài gì đến sự sống chết của dân chúng.
Dẫn đến trong nước sơn phỉ hoành hành, Tà Ma vô số, triều đình thì tham nhũng thành phong tục, gian thần khắp nơi.
Mà nơi Tà Ma tụ tập mà tên sơn phỉ cầm đầu này nói đến, nằm ở không xa biên giới Địa Viêm hoàng triều, cách Thiên Vũ hoàng triều rất gần.
Nơi đó tên là Hắc Sơn, do một con quỷ Vương thống lĩnh, dưới trướng nghe nói Tà Ma vô số, xưng bá một phương.
Mà triều đình Địa Viêm hoàng triều thì không có tâm trí để ý đến nó, dù sao cũng là vùng biên giới, mặc cho nó làm càn.
Bất quá điều này làm khổ dân chúng xung quanh, gần như mỗi ngày đều phải đối mặt với sự uy hiếp của Tà Ma.
Còn tên sơn phỉ cầm đầu này, trước đây vì từng có mấy lần hợp tác với Hắc Sơn quỷ Vương nên mới biết những chuyện này.
Lúc này vì bảo mệnh, hắn cũng không chút e dè đem tất cả những gì mình biết kể ra.
"Ồ, ngươi một tu sĩ nhân tộc, cùng quỷ Vương có gì hay mà hợp tác?"
Nghe tên sơn phỉ cầm đầu này nói, Từ Kiệt khẽ cười nói.
Nghe vậy, tên sơn phỉ cầm đầu này do dự nửa ngày, sau cùng mới lên tiếng nói.
"Lúc ấy... ... . . Lúc ấy Hắc Sơn quỷ Vương cần một đám huyết thực, vừa vặn trên tay chúng ta có một đám người, cho nên liền... ... ... . ."
Thì ra là thế, nghe tên sơn phỉ cầm đầu này nói, mặt Từ Kiệt không đổi sắc.
"Ừm, đa tạ, ngươi có thể lên đường."
"Ngươi... ... . ."
Không chút do dự, Từ Kiệt trực tiếp một kiếm kết liễu tên sơn phỉ cầm đầu này.
Thân là tu sĩ nhân tộc, lại đi hợp tác cùng Tà Ma, vậy đương nhiên là không có gì để giữ, dù có giữ lại cũng là một tai họa.
Giải quyết xong đám sơn phỉ này, Từ Kiệt nhìn Triệu Chính Bình cười nói.
"Đại sư huynh, huynh thấy sao?"
"Con quỷ Vương Hắc Sơn kia cũng không nhúng tay vào chuyện của Thiên Vũ hoàng triều, không biết có tính là điểm tông môn không, mà còn nữa, chúng ta e là không phải đối thủ của nó."
Quỷ Vương tương đương với tu sĩ Thánh cảnh của loài người, mà Triệu Chính Bình và Từ Kiệt, tuy nói tu vi tăng vọt, nhưng cũng chỉ là Thiên Nhân cảnh mà thôi.
Cách Thánh cảnh còn một khoảng.
Tùy tiện động thủ với Quỷ Vương, đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm, Triệu Chính Bình có chút do dự.
Nghe vậy, Từ Kiệt cười nói.
"Vậy chúng ta không động đến Hắc Sơn quỷ Vương, chỉ chém giết những Tà Ma dưới trướng của nó là được rồi."
"Về vấn đề điểm tông môn, tông môn tin chúng ta, hay là tin đám Tà Ma kia?"
Hắc Sơn quỷ Vương quả thật không nhúng tay vào chuyện của Thiên Vũ hoàng triều, nhưng chuyện đó có quan trọng không? Ta nói ngươi nhúng tay thì là ngươi nhúng tay.
Nghe Từ Kiệt nói vậy, Triệu Chính Bình trầm tư một lát, rồi gật đầu.
"Như vậy ngược lại có thể thử một lần."
Điểm tông môn còn chưa đủ à, tảng thịt mỡ lớn như vậy để ngay trước miệng rồi, Triệu Chính Bình cũng kìm lòng không được sự kích động trong lòng.
Còn về những sư huynh đệ khác, nghe nói có điểm tông môn để nhận, thì càng sẽ không cự tuyệt.
Sau đó, sau khi thương nghị một hồi, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, dẫn theo một nhóm sư đệ liền tiến về Địa Viêm hoàng triều.
Ở một bên khác, trong lãnh thổ Địa Viêm hoàng triều, dãy núi Hắc Sơn, một quỷ cung âm u sừng sững ở sâu trong thung lũng.
Quỷ cung vốn đen kịt, lúc này lại có thêm nhiều dây lụa đỏ trang trí.
Trông giống như là đang chuẩn bị kết hôn.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, vài ngày nữa cũng là ngày Hắc Sơn quỷ Vương thành thân.
Còn về đối tượng thì nghe nói là con gái của một vị quận thủ ở Địa Viêm hoàng triều.
Quỷ Vương cưới nữ tử loài người, chuyện này không thường thấy, bất quá Hắc Sơn quỷ Vương thì vui vẻ vì chuyện này.
Nó cưới nữ tử loài người, không có 100 thì cũng có 80, chỉ bất quá những nữ tử loài người này cuối cùng đều có kết cục bị ngược đãi đến chết, và hầu như sống không quá một tháng.
Đây chính là sự tàn bạo của Tà Ma.
Nhưng trước Hắc Sơn quỷ Vương thực lực mạnh mẽ, mọi người xung quanh căn bản không có năng lực phản kháng.
Ngay cả quận thủ đại diện cho triều đình, trước mặt Hắc Sơn quỷ Vương cũng phải khúm núm như chó.
Cũng không phải là chưa từng nghĩ tới xin triều đình ra tay tiêu diệt Hắc Sơn quỷ Vương.
Nhưng hết quận thủ này đến quận thủ khác, liên tục thượng tấu triều đình, đều như đá chìm đáy biển, không hề có một chút phản hồi.
Triều đình bỏ mặc Hắc Sơn quỷ Vương, không hề quan tâm đến sự sống chết của dân chúng xung quanh.
Vì điều này, Hắc Sơn quỷ Vương lại càng thêm càn rỡ, còn những người xung quanh, người nào chạy được thì chạy sớm, người chạy không thoát chỉ đành sống tạm bợ.
Bây giờ đến con gái của quận trưởng cũng không thoát khỏi độc thủ của Hắc Sơn quỷ Vương.
Dùng mạng sống của đông đảo dân chúng làm con tin, quận thủ hết cách, cuối cùng đành phải hy sinh con gái của mình.
Thành Hạo Dương, lúc này cũng toàn màu hồng trang trí.
Giống như Hắc Sơn quỷ cung, một bộ hỉ khí dương dương bày biện.
Chỉ là, bước vào trong thành, ngươi sẽ thấy, tuy xung quanh đâu đâu cũng thấy lụa đỏ trang trí cả tòa thành trì.
Nhưng người qua lại, trên mặt hoàn toàn không có chút nụ cười, mà thay vào đó ai cũng rầu rĩ ủ dột, bi thương vô cùng.
Rõ ràng là con gái quận thủ của họ sắp xuất giá, nhưng cả thành lại không có chút vui mừng, nguyên nhân tự nhiên là do đối tượng xuất giá chính là Hắc Sơn quỷ Vương tai tiếng kia.
Ai cũng biết, con gái quận thủ chỉ cần gả đi, thì kết cục sẽ ra sao.
Sống qua được một tháng đã xem là may mắn lắm rồi.
Trải qua hơn một ngày đi đường, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và đoàn người cuối cùng cũng đến được thành Hạo Dương.
Cởi bỏ trang phục của Đạo Nhất thánh địa, lúc này Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và cả đoàn trông giống như là một nhóm tán tu vừa đi ngang qua đây.
Trên đường nhìn thành Hạo Dương âm u đầy tử khí, có một đệ tử tò mò nói.
"Quy mô thành trì cũng không nhỏ, nhìn là biết trước kia hẳn là một tòa thành lớn, chỉ tiếc đâu đâu cũng đổ nát tiêu điều, các cửa hàng trên đường, lại không có mấy nhà mở cửa."
Cả thành Hạo Dương mang lại cảm giác âm u và đầy tử khí.
Hơn nữa, người qua lại đều là xanh xao vàng vọt.
Và nữa, trên đường đi, Từ Kiệt bọn người phát hiện, trong thành này vậy mà đến bây giờ vẫn chưa gặp một tu sĩ nào.
Những người qua lại hầu như đều là người bình thường không có tu vi.
Điều này thật kỳ quái, phải biết đất Trung Châu, không nói ai ai cũng có thiên phú tu luyện, nhưng với môi trường ưu ái của trời, thì số người bước vào con đường tu hành chí ít cũng phải chiếm đến 50% trở lên.
Đương nhiên, trong đó phần lớn vẫn là Luyện Thể cảnh, dù sao không có thiên phú, lại không đủ tài nguyên, thì việc muốn đột phá Luyện Thể cảnh quá khó khăn.
Nhưng ở trong thành Hạo Dương này, ngay cả một người Luyện Thể cảnh cũng không nhìn thấy, thật kỳ lạ.
Còn nữa, lụa đỏ trang trí khắp nơi, đây là nhà ai xuất giá mà bày lớn như vậy?
Mãi mới tìm được một quán rượu còn mở cửa, tuy rất cũ nát, nhưng đây là quán rượu duy nhất mà mọi người thấy mở cửa đến giờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận