Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1406: Luyện tập lôi pháp (length: 8001)

Đến đón đám người, lại rảnh rỗi hàn huyên một phen, đương nhiên, chủ yếu là Diệp Trường Thanh dạy bảo Hà trù một chút về chi tiết làm đồ ăn.
Có thể trở thành Thánh cấp linh trù sư, Hà trù tự nhiên là có chút bản lĩnh, điểm này không thể nghi ngờ.
Chỉ là ở một chút chi tiết, nắm giữ vẫn chưa đủ thấu đáo.
Diệp Trường Thanh nhẹ nhàng mấy câu, trực tiếp khiến Hà trù kinh động như gặp thiên nhân, lập tức để hắn có một loại cảm giác ngộ ra.
Cho nên, đến khi Diệp Trường Thanh bọn người rời đi, thái độ của Hà trù càng phát ra cung kính.
Không chỉ tự mình đưa mọi người ra ngoài cửa, còn bày tỏ có thể sắp xếp chỗ ở cho Diệp Trường Thanh bọn họ, bất quá bị Diệp Trường Thanh khéo léo từ chối.
Rời khỏi Bách Vị Hiên, Diệp Trường Thanh liên hệ với Vân Tiên Đài bọn họ.
Biết được đã đặt xong khách sạn, một đoàn người liền đến đó cùng mọi người tụ họp.
Toàn bộ khách sạn đều bị Vân Tiên Đài bọn người bao trọn, khi Diệp Trường Thanh trở về thì Hồng Tôn bọn họ đang uống rượu.
"Trường Thanh tiểu tử, mỹ thực của Thực giới này đúng là không tệ, tuy nhiên so với tay nghề của ngươi thì kém xa, nhưng kiểu cách thì lại thật nhiều."
Chỉ thấy Hồng Tôn mấy người vây quanh ngồi trong sân, trên bàn đá bày đủ loại mỹ thực.
Có thể thấy, đối với Thực giới này, tất cả mọi người vẫn rất thích.
Tuy rằng những món ăn này không có mê người như Diệp Trường Thanh làm, khiến người ta ngửi mùi vị đã không nhịn được chảy nước miếng.
Nhưng nhiều kiểu thật đấy, có rất nhiều món mà Hồng Tôn bọn họ trước giờ chưa từng thấy.
"Ừm, đúng là không tệ, ta cũng mở mang được không ít."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh cười trả lời, Thực giới này đích thực là không tệ, ít nhất hôm nay thu hoạch của ta không nhỏ.
Cái kia Khống Lôi Quyết, Diệp Trường Thanh vẫn rất hiếu kỳ.
Nói chuyện phiếm với Hồng Tôn mấy người vài câu, Diệp Trường Thanh cũng không có tâm tình gì uống rượu, liền mượn cớ rời đi.
Về phòng, lúc này liền lấy Khống Lôi Quyết ra nghiên cứu.
Khống Lôi Quyết này tu luyện cũng không phức tạp, cũng rất dễ nhập môn, khó khăn là ở việc khống chế thiên lôi.
Giống như khống chế linh hỏa vậy, cái này mới là mấu chốt nhất.
Nếu không khống chế được thiên lôi, thì mỗi một đạo thiên lôi đều có uy lực như nhau, dùng để chế tác đồ ăn thì chắc chắn cũng không được.
Nhanh chóng bắt đầu tu luyện, trong một canh giờ ngắn ngủi, Diệp Trường Thanh đã nhập môn.
Khống Lôi Quyết ở chỗ Diệp Trường Thanh, tu luyện không hề có độ khó nào.
Hoàn toàn không có cái gọi là bình cảnh, rất thuận lợi là đã nhập môn thành công.
Bất quá tiếp theo tốc độ sẽ chậm lại một chút, chỉ là Diệp Trường Thanh cũng không nóng vội.
Một đêm tu luyện, Diệp Trường Thanh tinh thần sảng khoái đẩy cửa phòng ra, chỉ liếc mắt một cái, cả người liền có chút mộng.
Chỉ thấy trong viện, Vân Tiên Đài, Hồng Tôn, mọi người dường như đã sớm ở đó chờ đợi.
"Các ngươi đây là..."
Nhìn sắc trời, phát hiện cũng không muộn a, vì tối qua tu luyện, nên hôm nay Diệp Trường Thanh "dậy" rất sớm.
Nhưng sớm như vậy mà Hồng Tôn bọn họ đã chặn ở ngoài cửa, khiến Diệp Trường Thanh có chút buồn bực, đây là muốn làm gì?
"Trường Thanh tiểu tử, đây chẳng phải đến giờ ăn cơm rồi sao."
Hồng Tôn nhếch miệng cười một tiếng, Diệp Trường Thanh thì lại một mặt mơ hồ.
"Thực giới này có nhiều mỹ thực như vậy, các ngươi không nếm thử sao?"
Đã đến Thực giới, sao còn nghĩ đến để mình nấu cơm.
Nghe vậy, Hồng Tôn bọn người khinh thường bĩu môi nói.
"Linh trù sư ở đây làm sao có thể so được với Trường Thanh tiểu tử ngươi?"
"Đúng đó."
"Ăn điểm tâm đi, ba vị minh chủ đã kéo xong mì sợi cho ngươi rồi."
Khi bao trọn khách sạn này thì tất nhiên là nhà bếp cũng được bao luôn, vào nhà bếp, thấy ba vị minh chủ liên minh linh trù sư quả nhiên đã kéo xong mì sợi, chỉ chờ Diệp Trường Thanh.
Thấy thế, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ nói.
"Được, vậy thì làm chút đơn giản thôi."
"Không sao, Trường Thanh tiểu tử cứ tự do phát huy là được, chúng ta không kén ăn."
"Đúng đó, chúng ta không kén ăn."
Không kén ăn? Các ngươi không kén ăn thì sáng sớm đã đến cửa phòng ta canh me làm gì?
Bữa sáng đơn giản nấu bát mì đối phó một chút là được.
Ngay lúc Diệp Trường Thanh đang nấu mì, chưởng quỹ khách sạn lại đầy vẻ u sầu.
"Ngươi nói bọn họ không cần chúng ta cung cấp đồ ăn sao?"
"Đúng vậy chưởng quỹ, ta sáng sớm đã đi hỏi qua rồi."
Khách sạn này mở ở Thực giới, tự nhiên cũng có linh trù sư riêng, hơn nữa vị cũng rất không tệ.
Dù sao trước đó những khách đến đây, ngoài việc ở trọ thì đều thích mỹ thực của khách sạn bọn họ.
Nhưng lần này, Vân Tiên Đài bọn người bao trọn khách sạn, lại không muốn đồ ăn của bọn họ, điều này khiến chưởng quỹ có chút câm nín.
Một tên linh trù sư cửu phẩm bên cạnh cũng sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng nói.
"Một đám không biết hàng."
"Được rồi, những người này dù sao cũng là khách quý, không thể đắc tội."
Hôm qua đã có người ở trên xuống nói cho chưởng quỹ, đám người này không thể đắc tội, nếu không thì chờ chết.
Vân Tiên Đài, Đông Phương Hồng, Thu Bạch Y, ba vị Đế Tôn tiến vào Thực giới, dù không làm ra chuyện gì khác thường thì cường giả Thực giới tự nhiên vẫn phải chú ý đến họ.
Ngay khi chưởng quỹ và mấy người đang nói chuyện thì từ hậu viện, một mùi thịt trâu nồng nàn từ từ bay ra.
"Mùi vị này..."
Ngửi thấy mùi thơm này, tên linh trù sư đầu tiên là sững sờ, lập tức hai mắt tỏa sáng, mùi vị này thật sự thơm chết người.
"Là bọn họ đang nấu cơm sao?"
Nhà bếp đều bị trưng dụng, linh trù sư này lúc này có thể nói cũng đang nghỉ ngơi, dù sao cũng không đi đâu.
Mà khi mùi thơm này vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn là Vân Tiên Đài bọn người tự nấu cơm.
Vừa mới còn nói đám người này không biết hàng, đến Thực giới mà không nếm thử mỹ thực Thực giới, thật không hiểu gì cả.
Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, linh trù sư này liền ngơ ngác.
Thì ra là vì người ta căn bản không thèm nhìn tay nghề của mình?
Tuy chưa nếm thử, thậm chí còn chưa biết là món gì, nhưng chỉ ngửi mùi thơm thôi, linh trù sư này đã chịu bái phục.
Cái mùi vị kia đã khiến bọn họ thèm chảy nước miếng rồi.
Lúc này, một đoàn người cũng từ ngoài khách sạn đi vào, trong đó có Hà trù Bách Vị Hiên hôm qua và Lý quản sự.
Bất quá, cả hai rõ ràng đều nghe theo sự dẫn dắt của lão giả đi đầu, thấy ba người bước vào khách sạn, chưởng quỹ khách sạn vội vàng đứng lên, cười chào đón.
"Triệu chưởng quỹ, sao ngài lại đến đây?"
Lão giả họ Triệu, chính là chưởng quỹ Bách Vị Hiên.
Tuy khách sạn này trong thành cũng xem như không tệ, nhưng so với tửu lâu Bách Vị Hiên trải rộng khắp Thực giới thì quả là một trời một vực.
Cho nên đối mặt với Triệu chưởng quỹ, chưởng quỹ khách sạn tỏ ra vô cùng cung kính, thực lực của người ta đè bẹp mình, không còn cách nào.
Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ ôn hòa cười một tiếng.
"Tìm một người, ở ngay trong tiệm các ngươi."
"Là những người hôm qua?"
"Đúng, ơ, mùi gì thơm thế....”
Đang nói, Triệu chưởng quỹ cũng ngửi thấy mùi thịt trâu nồng nàn kia, mùi thơm không kìm được chui vào mũi.
Lập tức khơi gợi lên cơn thèm ăn của Triệu chưởng quỹ.
Khiến ông ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Là chưởng quỹ của Bách Vị Hiên, ông ta tự nhiên đã ăn qua không ít mỹ vị, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, chỉ mỗi mùi thơm đã khiến ông ta thèm không chịu nổi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận