Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1410: Thực Vi Thiên (length: 8199)

Là bá chủ giới Thực sự, kẻ đặt ra quy tắc, Thực Vi Thiên tuyệt đối là nơi phải đến khi đến giới Thực.
Hơn nữa, Thực Vi Thiên cũng là nơi duy nhất ở giới Thực có tửu lâu của linh trù sư cấp Đế.
Giống như những tửu lâu Bách Vị hiên, tuy có linh trù sư cấp Thánh, nhưng không có linh trù sư cấp Đế tọa trấn.
Ở giới Thực, linh trù sư cấp Thánh không nói là nhiều nhưng cũng không ít, nhưng linh trù sư cấp Đế thì chỉ có Thực Vi Thiên.
Cho nên, đối mặt lời mời của hai Lâm cung phụng, Diệp Trường Thanh có chút động tâm.
Bản thân trước mắt đã là linh trù sư cấp Thánh viên mãn, nhưng lại không có chút manh mối nào về việc đột phá lên linh trù sư cấp Đế.
Hoặc có thể nói về trù nghệ, Diệp Trường Thanh không hề kém bất kỳ linh trù sư cấp Đế nào, nhưng cảnh giới chính là không đột phá được.
Bởi vì hoàn toàn không tìm thấy phương pháp, căn bản không biết phải cố gắng ở đâu.
Mà lão tổ Thực Vi Thiên, là lần đầu tiên hắn nghe được tin tức liên quan đến linh trù sư cấp Đế, cho nên đương nhiên tò mò.
Kết hợp với nguyên nhân trước đó, đối mặt lời mời của hai Lâm cung phụng, Diệp Trường Thanh nghĩ ngợi một lát liền gật đầu đồng ý.
"Tiểu tử vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi?"
"Ha ha, Diệp tiểu hữu chịu đi, lão già kia chỉ sợ mừng như điên, hắn a là ta gặp qua đầu bếp thuần túy nhất, cả ngày chỉ nghiên cứu những chuyện liên quan đến trù nghệ."
Nghe hai Lâm cung phụng giới thiệu về lão tổ Thực Vi Thiên, Diệp Trường Thanh càng thêm hiếu kỳ.
Cả đời đắm chìm trong trù nghệ, vậy đây chính là nguyên nhân đối phương có thể đột phá lên linh trù sư cấp Đế?
Diệp Trường Thanh muốn đến Thực Vi Thiên, Thu Bạch Y, Bách Hoa tiên tử tứ nữ tự nhiên không cần nói, khẳng định phải đi theo, mà Vân Tiên Đài bọn người nghe vậy, cũng không chút do dự bày tỏ muốn cùng nhau tiến đến.
Vừa nãy Triệu chưởng quỹ cái lão già còn dám mặt dày đào người đó, ai dám để Diệp Trường Thanh một mình đi Thực Vi Thiên, cái này nếu bị đào góc tường lần nữa, thì khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Cho nên nhất định phải đi theo, chăm chăm nhìn vào Thực Vi Thiên, không để bọn hắn có chút thời cơ lợi dụng.
Làm khách thì được, chứ đào người thì không được, tuyệt đối không đồng ý.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người muốn đi cùng Diệp Trường Thanh đến Thực Vi Thiên, hai Lâm cung phụng tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.
Cái dáng vẻ đề phòng cướp người này là phòng cái gì a, làm cứ như hai người chúng ta muốn bắt cóc người ta vậy.
Thời gian hôm nay hơi gấp rút, sau khi bàn bạc đám người quyết định ngày mai xuất phát.
Ăn cơm trưa xong, trong lúc rảnh rỗi, mọi người mỗi người một việc.
Ai muốn đi ra ngoài dạo phố thì rời khỏi khách sạn, ai không muốn ra ngoài thì hoặc là trở về phòng tu luyện, hoặc là tụ tập thành nhóm ở các nơi trong khách sạn uống rượu tán gẫu.
Dù sao toàn bộ khách sạn đã được bao trọn, không có khách nhân khác.
Chưởng quỹ khách sạn cẩn thận từng ly từng tí tiếp đãi đám người, đạo khí tức buổi sáng thật sự dọa đến hắn.
Đế Tôn a, ai có thể ngờ rằng trong nhóm người này lại có người tu vi Đế Tôn, trách không được người ở trên bảo hắn cẩn thận tiếp đãi, đừng chọc giận bọn họ.
Biết rõ trong đám người có cường giả Đế Tôn, chưởng quỹ khách sạn coi như đã cầu được ước thấy.
Mà lúc ăn tối, đám người không hẹn mà cùng trở về.
Mỹ thực của giới Thực này, nếm thử hương vị cũng được, nhưng mà muốn ăn cơm ngon thì vẫn phải xem Diệp Trường Thanh thôi.
Bữa tối vẫn là cơm chung, bất quá Hồng Tôn bọn người lại lấy ra rượu ngon đã mua ở giới Thực, vừa ăn vừa uống.
"Lâm huynh, uống rượu đi, sao đã ăn hết cơm rồi?"
"Đợi ta ăn xong đã rồi nói."
Hai Lâm cung phụng đang uống rượu với Vân Tiên Đài bọn họ, nhưng căn bản không hề nhìn ly rượu ngon kia.
Họ vội vàng cắm cúi ăn cơm, cơm còn chưa xong, uống gì rượu chứ?
Đến khi ăn hết một bát cơm lớn, hai người mới nhớ tới ly rượu trong tay.
Càng ăn, hai Lâm cung phụng càng thêm bội phục tay nghề của Diệp Trường Thanh, thật sự là chưa từng ăn món ăn nào ngon đến thế.
Lão tổ Thực Vi Thiên cũng không thể làm được vị ngon hoàn mỹ như vậy.
Ba người Triệu chưởng quỹ cũng mặt dày ở lại, mà Triệu chưởng quỹ còn bày tỏ muốn cùng nhau đi đến Thực Vi Thiên.
Hắn đến Thực Vi Thiên đương nhiên không có việc gì, chủ yếu là đi ăn chực.
Hà trù và Lý quản sự cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị quát lớn một tiếng.
"Các ngươi cũng đi? Nói nhăng gì đấy, các ngươi đi rồi, cửa hàng ở đây ai trông bây giờ?"
Hai người đều đi rồi, vậy Bách Vị Hiên ai chịu chứ? Nói đùa.
Bị từ chối thẳng thừng, hai người tuy không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Sáng sớm hôm sau, mọi người rời khỏi thành, lấy ra chiến hạm tinh không, dưới sự chỉ huy của hai Lâm cung phụng cùng Triệu chưởng quỹ, một đường hướng về Thực Vi Thiên bay đi.
Thực Vi Thiên trải khắp những nơi hẻo lánh lớn nhỏ trong toàn giới Thực, thậm chí ở một số thành nhỏ cũng có Thực Vi Thiên.
Bất quá quy mô khác nhau, và mục tiêu của mọi người đương nhiên không phải những tửu lâu Thực Vi Thiên này, mà chính là tổng bộ Thực Vi Thiên.
Theo lời Lâm cung phụng, tổng bộ Thực Vi Thiên tuy cũng là một tửu lâu, nhưng chắc chắn sẽ vượt quá dự kiến của mọi người.
Nghe Lâm cung phụng nói vậy, mọi người cũng sinh lòng hiếu kỳ, bên trong đó chẳng lẽ còn có ý gì khác?
Nhưng Lâm cung phụng thần thần bí bí, không nói rõ, chỉ nói với mọi người đợi đến nơi thì biết.
Chiến hạm tinh không một đường bay về phía tổng bộ Thực Vi Thiên, vì có hai Lâm cung phụng chỉ đường nên dọc đường không ai cản trở.
Nếu không theo quy củ của giới Thực, ở giới Thực không được dùng chiến hạm tinh không, mà chỉ được dùng không gian linh toa.
Bất quá quy tắc ấy, cũng là để phá vỡ, quan trọng là ngươi có năng lực hay không mà thôi.
Tốc độ của chiến hạm tinh không rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày mọi người đã đến được tổng bộ Thực Vi Thiên.
Đến khi nhìn thấy tổng bộ Thực Vi Thiên, mọi người mới hiểu lời Lâm cung phụng nói trước đó là có ý gì.
Từ xa đã thấy một tòa thành, như con cự thú đang nằm rạp trên mặt đất, bốn phía là bình nguyên vô tận.
Mà tổng bộ Thực Vi Thiên không ở trong thành, hoặc có thể nói, toàn bộ tòa thành này kỳ thực cũng là một tửu lâu.
Một tửu lâu mà lại là một tòa thành, hơn nữa quy mô của tòa thành này còn cực lớn.
"Thế nào, đây chính là tửu lâu lớn nhất giới Thực, Thực Vi Thiên."
Chiến hạm tinh không từ từ hạ xuống trước cửa chính của Thực Vi Thiên, Lâm cung phụng dẫn mọi người xuống chiến hạm, cười nói.
Tổng bộ Thực Vi Thiên không hề giống những thành trì bình thường, có cổng thành, lối vào như là vào một tửu lâu vậy, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập.
Thấy Lâm cung phụng mang theo đám người xuống chiến hạm, một người bộ dạng tiểu nhị vội vàng chạy đến.
"Lâm cung phụng, ngài đã về rồi."
"Ừm."
Gật đầu đáp lời, đây chỉ là một tiểu nhị bình thường, mà tu vi lại là cảnh giới Thiên Nhân.
Một tiểu nhị của tửu lâu mà đã có tu vi cao như vậy.
Lâm cung phụng giải thích.
"Kỳ thực Thực Vi Thiên phát triển đến hiện tại, đã không khác gì một số tông môn, tuy vẫn tiếp đãi khách nhân, không giống với tông môn chính thống, nhưng người của Thực Vi Thiên, mỗi tháng đều có thể nhận tài nguyên tu luyện giống như đệ tử tông môn vậy."
"Mà trong tửu lâu còn có công pháp, thuật pháp chuyên môn, có thể tu luyện, còn có cả những mật thất tu luyện, phòng luyện đan, cũng là đầy đủ mọi thứ."
Vừa giới thiệu, vừa dẫn mọi người đi vào tửu lâu, mà khi thật sự tiến vào bên trong, mọi người mới hiểu, Thực Vi Thiên đã phát triển một tửu lâu bình thường thành hình dạng gì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận