Độc Bộ Thành Tiên

Chương 998: Tranh nhau nhặt tiện nghi

"Khách khách, việc này có gì khó, nhưng nơi này không phải là địa phương để nói chuyện, đợi tới Đan Vương thành, nô gia lại nâng cốc chuyện trò với Thiêm Vi đạo hữu."

La Bình Nhi cười duyên dáng, thân hình mềm mại nhoáng lên một cái liền quay người rời đi, không hề dừng lại chút nào. Đồng thời trong lòng nàng không khỏi thầm mắng cái tên gia hỏa Đông Phương Bạch kia, nếu không phải linh vật liên quan giữa hai người không hề tầm thường, không tiện để cho người khác biết. Khi đối phương bảo nàng đến đây, La Bình Nhi làm sao lại độc thân một mình đi tới vùng hải vực này làm gì.

Càng khiến nàng tức giận chính là bản thân đã dùng Linh Tế pháp loa liên hệ đối phương rất nhiều lần, nhưng không ngờ lại không được hồi âm. Lẽ nào cái tên đáng chết Đông Phương Bạch kia đã vẫn lạc trong đợt thú triều rồi sao.

"Mỹ nhân, giọng nói lại động lòng người. Đại ca, tuyệt đối không được để mỹ nhân này chạy thoát." Một hán tử đứng phía sau có dáng người thô lỗ, nhìn thấy bóng lưng yêu kiều đang chạy đi của La Bình Nhi, trong mắt không khỏi tóe ra lửa nóng. Tuy rằng gã đã chơi đùa qua không ít nữ tử, nhưng loại nữ tử với dáng người tuyệt mỹ như thế, gã cũng lần đầu tiên gặp phải, dục hỏa trong lòng không khỏi bóc lên.

"Yên tâm, chưa có người nào có thể đơn độc một mình thoát khỏi tay Động Huyền thất tử chúng ta. Mọi người hạ thủ phải nhẹ nhàng một chút, lỡ như làm bị thương tiên tử thì không hay cho lắm." Lão đại của Động Huyền thất tử cười hắc hắc đầy dâm đãng, sau khi thu lấy thêm một túi trữ vật trôi nổi trên mặt biển, liền nhanh chóng đuổi sát theo phía sau La Bình Nhi.

"Đối phương có thể xuất hiện ở vùng hải vực này, chắc hẳn cũng nhặt được không ít túi trữ vật, lần này chúng ta vừa phát tài vừa được sắc rồi!"

Nhóm Động Huyền thất tử không khỏi cười lên điên cuồng. Sau khi thú triều qua đi, tu sĩ và cả yêu thú bình thường trong vùng hải vực này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vận khí của bọn chúng cũng may mắn, tránh ở trong một bí cảnh, được trận pháp thiên nhiên bảo hộ nên thoát được một kiếp. Đợi sau khi thú triều qua đi, định quay về thì gặp phải khoảng tài phú trên trời rơi xuống này.

"Trong bọn chúng chí ít cũng có hai tên Kim Đan hậu kỳ, đặc biệt là tên hán tử béo dẫn đầu kia càng cao thâm mặc trắc. Ngay cả trong lứa tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không phải là hạng xoàng xĩnh. Mấy người còn lại khí tức cũng không hề yếu hơn mình, không thể địch lại rồi." Sắc mặt La Bình Nhi trầm như mặt nước, ngự kiếm phi hành lao đi với tốc độ kinh người. Nhưng nơi này cách Đan Vương thành quá xa, nhất thời không thể nào chạy thoát được. Trong quá trình chạy trốn này, càng kéo dài càng khiến La Bình Nhi trở nên sốt ruột hơn bao giờ hết.

"Tốc độ của mỹ nhân này cũng thật không chậm, nói không chừng trên người ả còn có dị bảo!"

Nhóm Động Huyền thất tử đuổi sát theo phía sau, nhưng thủy chung không cách nào đuổi kịp. Ngay cả vị lão đại với tu vi cao nhất, cũng bị bỏ lại một khoảng cách nhất định. Tuy rằng tạm thời không thể đuổi kịp, nhưng điều này chỉ càng khiến trong lòng bọn họ càng nóng như lửa đốt.

Lại bay đi hơn chục dặm, đối diện xuất hiện thêm hai tên tu sĩ mặt ngựa một già một trẻ, bọn họ cũng đã nhìn thấy tình huống bên phía La Bình Nhi.

"Vương sư đệ, phụ giúp một tay, giúp ta ngăn nữ nhân kia lại. Sau khi xong việc, nhất định có hậu tạ." Lão đại béo của Động Huyền thất tử sau khi nhìn thấy một già một trẻ này, lập tức vui mừng vội vàng hét lớn.

Sắc mặt La Bình Nhi đại biến, bảy người phía sau đã khiến nàng khó ứng phó rồi, hiện tại lại thêm hai người, còn cùng một bọn với chúng.

"Được thôi, Động Huyền sư huynh, ta cũng không cần cái gì khác, chỉ cần mượn Hỗ Tinh kính của sư huynh ngươi dùng một lần là được!" Lão giả mặt ngựa lớn tiếng đáp. Sau đó cái miệng há to phun ra một cái đồng la (cồng chiêng), trong nháy mắt đồng la liền biến lớn lên cỡ một trượng vuông.

Lão giả mặt ngựa vươn tay trái về phía trước, bàn tay vốn đã to như bồ tượng, lúc này lại biến lớn lần nữa, cơ hồ giống như bàn tay của một con cự thú, đánh thẳng lên trên đồng la.

Bang! Đông la phát ra âm thành vô cùng bén nhọn, La Bình Nhi bị âm thanh gây chấn động khiến cho thân hình run lên, suýt tí nữa không thể đứng vững.

"Vương sư đệ, hảo thủ đoạn, xem ra Chấn Hồn La của ngươi thi triển ra ngày càng xuất thần nhập hóa rồi." Nhìn thấy tốc độ La Bình Nhi bị ảnh hưởng, lão đại của Động Huyền thất tử không khỏi vui mừng. Ngoại trừ lão đại thực lực cao thâm nhất ra, những ngưỡi khác biết rõ sự lợi hại của Chấn Hồn La, đều lần lượt tránh khỏi phương hướng công kích của nó. Công kích của Chấn Hồn La này là thần thức, nên không hề phân biệt địch ta.

"Quá khen, quá khen." Lão giả mặt ngựa cười đắc ý nói.

La Bình Nhi hừ lạnh, ngón tay trắng như bạch ngọc búng ra một viên đan dược vào miệng. Đan dược vừa vào lập tức tan ra, đồng thời thân thể nàng lần nữa tăng tốc, không chút do dự lao về phía hai người một già một trẻ kia

Bang! Lão giả mặt ngựa lần nữa vỗ lên Chấn Hồn La, nhưng lúc này bên ngoài cơ thể La Bình Nhi đã xuất hiện một tầng ánh sáng xanh nhạt, âm ba mà Chấn Hồn La phát ra lan tới tầng ánh sáng này liền biến mất vô ảnh vô tung.

La Bình Nhi lại vỗ vào túi trữ vật của mình, một con hắc sắc Tri Chu khôi lỗi xuất hiện nhanh chóng lao về phía lão giả mặt ngựa với tốc độ kinh người.

Công kích thần thức của Chấn Hồn La của lão giả mặt ngựa tự nhiên không hề có chút tác dụng nào với loại tử vật như Tri Chu khôi lỗi.

Tri Chu khôi lỗi vừa lao tới liền phun ra một tấm Tri Chu võng lăng không chụp xuống lão giả mặt ngựa. Thấy thế, lão giả mặt ngựa liền thu lại Chấn Hồn La thay vào đó là một thanh bích lục loan đao. Loan đao liên tiếp chém lên không trung, nhưng nhất thời vẫn chưa thể phá rách được tấm võng đó.

"Gia gia, mau lui lại!" Thanh niên mặt ngựa phía sau thấy tình thế bất ổn liền vội vàng kêu lên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận