Độc Bộ Thành Tiên

Chương 829: Bắt lấy Thác Bạt Hải

Niềm vui sướng vừa rồi bị sự thật tàn khốc xua tan đi sạch sẽ, sắc mặt Thiệu Tử Hà cũng trở nên vô cùng tái nhợt. Nàng vô cùng rõ ràng thực lực của đám quái nhân này. Cho dù thực lực của Lục Tiểu Thiên vượt ngoài dự liệu của nàng, nhưng Hổ dữ cũng ngăn không được quần Lang, dưới sự liên thủ của hơn chục tên quái nhân này, đã không còn nằm trong khả năng của một hai tên tu sĩ Kim Đan kỳ có thể ngăn nổi, hơn nữa xung quanh bốn phía còn không biết có bao nhiêu tên quái nhân đang tiếp tục đuổi tới.

Lúc này trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng trầm xuống, chính như những gì trong lòng Thiệu Tử Hà đang suy nghĩ. Thực lực của hắn tuy mạnh, nhưng đám quái nhân này lại tinh thông thuật quần chiến. Nếu như bọn chúng đứng cách một khoảng ném mâu, bắn tên, thì ngay cả hắn, cũng sẽ gặp vô số phiền phức, sớm muộn cũng sẽ bị những người này tiêu hao đến dầu hết đèn tắt. Thậm chí dưới sự vây công của đám người này, cơ hội ngự khí phi hành chạy đi cũng không có.

Kế sách hiện tại, chỉ có thể bắt lấy một hai người của đối phương để kìm chân bọn họ. Sắc mặt Lục Tiểu Thiên trở nên nghiêm túc, thừa dịp Thác Bạc Hải đang thất thế, bản thân vừa đẩy lui hai tên quái nhân khác. Chân phải Lục Tiểu Thiên dẫm xuống đất, cả người bay về phía trước hơn một trượng, đồng thời cánh tay đang nắm lấy trường mâu thả lỏng ra, bàn tay từ đầu mâu trực tiếp lướt xuống cán mâu.

Thác Bạt Hải cả kinh, đã nhìn thấy thực lực của Lục Tiểu Thiên, trong lòng y trở nên sợ hãi, dũng khí chiến đấu cũng hầu như không còn, không dám dây dưa quá nhiều với Lục Tiểu Thiên trong cự ly gần như thế. Tộc nhân của mình cũng đang liên tục chạy tới, lúc này không nên liều mạng với tên thanh niên tóc bạc trước mặt, cho dù hiện tại lui về có chút mất mặt mũi, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là mất đi tính mạng.

Hai chân Thác Bạt Hải vận lực, thân hình mạnh mẽ bắn ngược về sau, chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên đã tính toán sẵn, làm sao có thể để cho Thác Bạt Hải thong dong rời đi. Dưới sự bạo phát trong cự ly gần, cho dù thực lực nhục thân của Thác Bạt Hải không thua gì một tên Thể Tu, nhưng lực bạo phát của Lục Tiểu Thiên vẫn mạnh hơn y nhiều.

"Xem thương!" Trong đội ngũ quái nhân khác đang phi nước đại chạy đến, người dẫn đầu cũng có vóc người tương đương với Thác Bạt Hải, cũng tráng kiện giống như một tòa núi nhỏ đang cưỡi trên lưng linh thú. Trong miệng không ngờ lại nói ra ngôn ngữ Nhân tộc rất khó nghe, với tốc độ kinh người vượt xa tộc nhân của mình, bay nhanh tới ném ra một cây thạch thương về phía Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Lúc này trong mắt hắn chỉ có Thác Bạt Hải. Lục Tiểu Thiên vung tay ném Liệt Địa Đao ra. Đao phong trực chỉ vào trường thương do tên quái nhân kia ném ra, còn bản thân Lục Tiểu Thiên lại cơ hồ không chút trì trệ dùng tốc độ càng nhanh hơn lao về phía Thác Bạt Hải.

Thác Bạt Hải thấy bản thân ở trước mặt tên tu sĩ tóc bạc này, không chỉ chính diện đánh không lại, mà ngay muốn bỏ chạy cũng khó khăn. Dưới tình huống ở trước mặt nhiều tộc nhân như thế, mặt mũi hầu như mất hết không còn, trong lòng y trở nên cực kỳ phẫn nộ. Một người luôn cao ngạo như y, không tin bản thân không thể kiên trì được vài chiêu dưới tay tên thanh niên tóc bạc này, chỉ cần chống đỡ được vài đòn, những tộc nhân khác cũng sẽ kịp chạy tới chi viện. Tới lúc đó mọi người tiến hành vây sát, tên thanh niên tóc bạc trước mắt này có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ thúc thủ chịu trói.

Mặc dù tên Thác Bạt Hồng gấp rút tới chi viện chưa từng có mâu thuẫn với y, nhưng trong tình huống đối mặt với người Dị tộc, với tính cách của mình, Thác Bạt Hồng cũng tuyệt đối không vì việc tư mà chậm trễ việc chung, phía sau vẫn còn có nhiều tộc nhân đang nhìn chằm chằm vào. Ngược lại bản thân cứ lui mãi, không chỉ không thể thoát khỏi sự truy sát của tên thanh niên tóc bạc, mà còn mất hết mặt mũi trước mặt tộc nhân. Kim đao của tên thanh niên tóc bạc đó đã rời tay, hắn đã không còn vũ khí uy hiếp lớn nhất. Vừa nghĩ tới đây, Thác Bạt Hải hét lớn một tiếng, không lùi mà tiến, bỏ mặc trường mâu, rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, . Thế công của đoản đao như thác nước, cương mãnh tuyệt luân chém về phía Lục Tiểu Thiên.

Không lùi thì tốt, Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng. Đao khí kinh người của Thác Bạt Hải, khi y ra đòn, huyết cương hiện lên xung quanh thân thể càng mạnh hơn hai tộc nhân trước đó. Bởi vì tiếp cận quá gần, luồng huyết cương này đủ để ảnh hưởng tới tâm trí của những tu sĩ bình thường khác. Chẳng qua là nguyên thần của Lục Tiểu Thiên đủ cường đại, nếu đổi lại là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác chỉ sợ cũng sẽ bị chút ảnh hưởng. Tu sĩ bình thường, sợ rằng khó có thể chiếm được chút tiệm nghi nào trong việc cận chiến với những tên quái nhân y phục rách nát không che nổi thân này.

Nhìn đoản đao mà Thác Bạt Hải chém tới, Lục Tiểu Thiên không tránh không né, tay trái cản lại trước ngực, tay phải lật lại chụp xuống. Phạm La Linh Hỏa nóng hừng hực đột nhiên phun ra, hình thành một bàn tay hỏa diễm to lớn, lăng không chộp về phía Thác Bạt Hải.

Sự đáng sợ của ngọn Phạm La Linh Hỏa thuần khiết, thiêu đốt hết thảy dọa cho tọa hạ linh thú của đám quái nhân kia kinh hãi không thôi, lần lượt rống lên một cách bất an, không dám tiến thêm về phía trước nửa bước.

"Huyết Phiên Cương Kình!" Thác Bạt Hải hét lớn, từ trong chớp nhoáng khi Phạm La Linh Hỏa xuất hiện, sâu trong linh hồn y phát ra một trận co thắt. Một khi để loại hỏa diễm này tiếp cận, chỉ sợ ngay cả nhục thân mạnh mẽ của y cũng ngăn cản không nổi, tuyệt đối không thể để cho loại hỏa diễm này đốt tới người mình. Đồng thời trong lòng Thác Bạt Hải tràn ngập hối hận không thôi, những tên Dị tộc nhân này, quả nhiên thủ đoạn quỷ dị, không ngờ có thể khống chế hỏa diễm đáng sợ như vậy, sớm biết như thế, y đã không nên liều lĩnh, lỗ mãng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận